Ngày khai giảng đặc biệt bận rộn, vội đến không tiến hành được đúng giờ, giao lưu giữa bạn học với nhau a, một kỳ nghỉ hè đã làm những gì vậy a, khung cảnh tương đối náo nhiệt. Đoàn Tình không có cái hứng thú đó, bạn bè của cậu cũng không nhiều, chỉ có một mình Nguyên Dịch, lại gần như mỗi ngày đều dính cùng một chỗ thì càng không còn chuyện gì để nói nữa.
Nguyên Dịch so ra có vẻ thích nói chuyện với cậu hơn: "Ấu Đường? Mấy ngày nay cậu đi đâu vậy? Tớ gọi điện thoại đến Đoàn gia nghe nói cậu không có ở nhà?" Đoàn Tình gật đầu: "Ân, tớ ra ngoài chơi, quên mang theo điện thoại." Nguyên Dịch nghe vậy cười: "Ồ, thì ra là thế."
Đoàn Tình không muốn nói chuyện cho lắm, Nguyên Dịch nhìn cậu im lặng liền tự tìm đề tài nói tiếp: "Học kỳ này cậu có dự định gì không? Tớ nghe Đoàn bá phụ nói cậu muốn thi Anh Ngữ kỳ 4?" Đoàn Tình bất giác nhíu mày một chút đáp: "Ân, thi." Ngữ khí nghe ra có chút mất kiên nhẫn. Nguyên Dịch cười nói: "Vậy thì tốt. Về sau có thể cùng cậu tham gia lớp tự học buổi tối rồi." Đoàn Tình cười ha ha hai tiếng: "Được." Còn tự học buổi tối cái gì chứ! Ban ngày cậu đã buồn ngủ không chịu nổi, nói gì đến tham gia lớp tự học buổi tối.
Đoàn Tình đối với việc thèm ngủ của mình cảm thấy rất buồn bực, trước đây hầu như không hề có chuyện này. Cậu học hành luôn rất chăm chỉ, chưa từng lười biếng bao giờ. Đoàn Huyên luôn là tấm gương của cậu, không, nên nói là đối tượng để ganh đua mới đúng. Đoàn Huyên thông minh hơn cậu, cho nên cậu càng phải nỗ lực nhiều hơn!
Nguyên Dịch nhìn cậu ngủ gà ngủ gật liền muốn cười, Đoàn Tình mấy ngày nay đều hay buồn ngủ như vậy. Lão sư trên bục giảng đi xuống phía dưới, Nguyên Dịch vừa định gọi cậu cậu đã tự tỉnh rồi. Cánh tay đột nhiên bị đình trệ, Nguyên Dịch thấy cậu nghiến răng nghiến lợi ôm tay mình liền hỏi: "Làm sao vậy?" Đoàn Tình đen mặt: "Bị tê rồi." Nguyên Dịch giúp cậu đặt cánh tay lên bàn xoa bóp vài lần hỏi: "Thế nào?" Đoàn Tình thu tay về miễn cưỡng nở nụ cười: "Không sao nữa." Nguyên Dịch cũng cười cười: "Mới khai giảng xong có lẽ chưa thích ứng kịp, trở về nhớ ngủ sớm một chút." Đoàn Tình mặt đen lại gật đầu.
Trở về ngủ sớm một chút, không cần y nhắc cậu cũng ngủ rất sớm. Xem TV một lúc liền thấy buồn ngủ, có khi vừa ăn cơm xong chưa nói với Hàn Dũ được mấy câu hai mắt đã díp hại. Hàn Dũ nói cậu buồn ngủ là phản ứng rất bình thường, cho nên cậu hận chết cái gọi là phản ứng bình thường này!
Nếu có thể khiến đứa nhỏ này sớm một ngày lăn ra khỏi bụng cậu, cậu nhất định không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Tần Thiệu mấy ngày này cũng phải lên lớp, vì thế không tới công ty đi làm nữa. Chương trình học của hắn tuy rằng không nhiều lắm, nhưng tới tới lui lui suốt cũng thấy phiền. Tần Gia Lạc tỏ vẻ thông cảm cho hắn, không chỉ không yêu cầu hắn đi làm, còn dặn dò hắn chăm sóc cho Ấu Đường thật tốt, vì vậy Tần Thiệu liền triệt để trở thành đầu bếp cho cậu.
Tin nhắn hắn gửi cho Đoàn Tình luôn chỉ có ba câu: "Lúc nào tan học, mấy giờ về nhà? Buổi tối muốn ăn gì?" Hắn hỏi hiền huệ như vậy, thế nhưng Đoàn Tình nhắn lại chỉ vỏn vẹn có hai chữ: "Tùy anh." Đó là lúc cậu đang vui vẻ, còn không vui thì ngay cả một chữ cũng không thèm vứt cho hắn! Tần Thiệu trừng mắt nhìn hai chữ nọ trên màn hình nghiến răng ken két, thật sự coi hắn như người hầu đây mà.
BẠN ĐANG ĐỌC
Trong bụng tên khốn kiếp này có con của hắn - 那个混蛋肚子里有他的孩子
Ficción GeneralTác giả: 白衣若雪 Bản dịch: ViVi205 Tình trạng: on-going Thể loại: đam mỹ, hiện đại, 1×1, cường công cường thụ, sinh tử văn, HE. Nhân vật chính: Tần Thiệu (Diệp Lâm) x Đoàn Tình (Ấu Đường)