Chương 1

12.2K 461 23
                                    

Mạc Thần Bảo hiện tại là đang hưởng thụ một cuộc sống vui vẻ. Y tốt nghiệp một trường đại học tốt, có một công việc tốt, y còn có một vị hôn thê xinh đẹp. Một cuộc sống thật sự quá mĩ mãn và tuyệt vời. Hai người đã quen nhau được hơn hai mươi lăm năm và giờ đây, y và người yêu sắp làm đám cưới. Hiện tại y đang trên đường đón cô đi thử áo cưới, tâm trạng vui vẻ không kiềm chế được mà ngâm nga vài tiếng. Bước xuống xe, đứng đợi dưới cái lạnh của tuyết mùa đông, người đi đường ai cũng bước đi thật nhanh để có thể về nhà hưởng thụ không khí ngày Giáng Sinh.

Mãi một lúc sau thì một cô gái xuất hiện ở bên kia đường, tay không ngừng ra kí hiệu xin lỗi khiến y phải cười phì. Đúng là cô ngốc mà, y tự nhủ.

Bước nhanh chân qua đón cô thì chính ngay lúc này, từ đâu một chiếc xe lái với tốc độ cao, lại thêm đường trơn trượt do đóng băng, mất kiểm soát mà lao về phía y. Ngay khi nhận thức được chiếc xe thì đã quá muộn, việc gì đến thì cũng đến. Điều cuối cùng được nhìn thấy lại là khuôn mặt đầy nước mắt của vị hôn thê và tuyết. Tuyết trắng thật đẹp.

Có lẽ ông trời không muốn y được sống hạnh phúc. Thật tiếc a, y chưa kịp làm người mình yêu vui vẻ thì đã khiến cô phải rời nước mắt.

Thật tồi tệ!

Cơ thể rơi vào trầm mộng lơ lửng nơi không trung, sau đó Mạc Thần Bảo cảm nhận được một lớp cỏ dưới cơ thể mình. Gió thổi qua khuôn mặt thật mát. Từ từ chậm rãi mở đôi mắt ra thì nhìn thấy, chính là một bầu trời bao la rộng lớn.

Đầu bỗng dưng bị một cơn đau nhức ập tới, hiện lên vô vàn hình ảnh mà y có thể hiểu, đó là kí ức của cơ thể mà y đang sống. Lại không nghĩ mình có thể trùng sinh nơi thế giới này, thật sự quá bất ngờ.

"Tỉnh rồi à?" Một giọng nói vang lên đưa nhận thức của y về thực tại. Nam hài tử chỉ khoảng tầm năm đến sáu tuổi, có lẽ do thường xuyên thừa nhận sự ấm áp mặt trời nên nước da có màu tiểu mạch khỏe mạnh.

Thoáng hai mắt đối diện nhau có gì đó khiến Mạc Thần Bảo cảm thấy ưu tư. Song vẫn nhoài người ngồi dậy, mắt híp lên vui vẻ nhìn người trước mặt, rất bình tỉnh đáp lại.

"Ngươi xong rồi à, Tiểu Tam"

Tiểu Tam hay tên gọi thân mật của Đường Tam, người xuất hiện trong ký ức hiện tại của y. Có thể là hoang đường, nhưng nếu đã có thể sống lại thì sao không một lần nữa sống cuộc đời hạnh phúc! Dẫu sao ở nơi này, y vẫn có người thân so với trước kia làm một cô nhi cố gắng phấn đấu thì hiện tại, y sung sướng hơn nhiều.

Nhìn nụ cười trên môi của y khiến Đường Tam có chút vui trong lòng. Tâm trạng lúc nãy vì không đột phá được Huyền Thiên Công có chút vơi bớt đi, nỗi buồn trong lòng cũng tan biến. Nắm lấy bàn tay nhỏ bé của y mà dắt về nhà, theo như trí nhớ Đường Tam thì Đường Bảo, tức tên của Thần Bảo trong thế giới này, rất dễ bị lạc đường, không cẩn thận liền mất tích ngay.

Về đến nhà, Đường Bảo và Đường Tam nhìn thấy một lão nhân đứng trước cửa trong vẻ mặt như đang tìm kiếm ai, y ngay lập tức chạy đến hỏi

[ĐN Đấu La Đại Lục] Tam Thần chi BảoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ