Chương 32

1.8K 151 36
                                    

Đường Hạo và Hồ Thanh đưa cả ba đến một nơi gần với rừng Tinh Đấu. Khi đến nơi thì Hồ Thanh nhanh tay đánh ngất Đường Tam, hành động này làm cho Đường Bảo và Tiểu Vũ bất ngờ.

“Tiểu cữu cữu, người làm gì vậy?”

“Làm gì? Giúp con giải quyết nó, con nghĩ rằng tên nhóc này sẽ để con đi dễ dàng sao?”

“Con...”

Đường Bảo im lặng không nói lời nào, y biết mình không thể phản bác lại Hồ Thanh bởi vì Đường Tam thật sự sẽ không để y đi. Hồ Thanh quay sang nhìn Đường Hạo, nói.

“Ta đi ra ngoài, có gì cần nói với tụi nó thì cứ nói đi.”

Chờ đến khi không thấy bóng dáng của Hồ Thanh nữa thì Đường Hạo mới nói chuyện với Tiểu Vũ.

“Cảm ơn ngài!”

“Không cần cảm ơn, nhưng bây giờ cô phải rời khỏi đây. Cả con nữa Đường Bảo, hãy đi theo Hồ Thanh về lại Hồ tộc đi. Hai đứa ở lại bên cạnh nó, chỉ làm hại đến nó thôi.”

“Ngài... lẽ nào ngài không đồng ý cho Tiểu Bảo và Tiểu Tam bên nhau. Không muốn tôi lưu lại bên hai người họ!” Tiểu Vũ có chút nóng vội lên tiếng trong khi Đường Bảo thì chẳng nói lời nào.

“Ta không phản đối! Ngay lúc chúng còn nhỏ thì ta không hề phản đối. Ta có thể thấy rất rõ cách mà thằng bé nhìn Đường Bảo, không đơn thuần là cái nhìn của ca ca dành cho đệ đệ. Nhưng bây giờ thì không được.”

“Cả hai bây giờ chưa tới được sáu mươi tầng hồn lực, những Phong hào đấu la kia nhìn cũng có thể nhìn ra thân phận. Nếu không có bông hoa kỳ tích đó... cô đã sớm là hồn hoàn cốt cho kẻ khác rồi.”

Tiểu Vũ nhận ra được vấn đề, nàng cắn môi tức giận.

“Nơi này cách rừng rậm Tinh Đấu không xa. Nếu không nhầm, đó mới chính là nhà của cô.”

“Còn Tiểu Bảo thì sao ạ?”

“Nó sẽ về Hồ tộc, nơi đó là nhà mẹ nó, hơn nữa rất khó để tìm thấy.”

Tiểu Vũ hiểu chuyện rất nhanh, tự biết mình chưa có khả năng đánh bại kẻ thù. Nàng quay sang đối diện với Đường Bảo, gỡ chiếc lược trên đầu mình, đưa cho y.

“Tiểu Bảo ngươi giữ đi.” Nước mắt nàng rơi xuống. “Khi nào cả ba cùng gặp lại, ngươi lấy nó ra để cho ca chải tóc cho chúng ta.”

“Ừm!” Y gật đầu, nàng mỉm cười xong rồi quay người chạy về rừng rậm Tinh Đấu.

Nhìn bóng Tiểu Vũ dần biến mất, Đường Bảo mới thốt lên.

“Xin lỗi Tiểu Vũ, ta không thể giữ nó bên người được. Để ca giữ sẽ tốt hơn.”

Đường Bảo bước đến bên cạnh Đường Tam, đặt chiếc lược lên tay hắn rồi lấy một lọn tóc được buộc dây màu xanh mà bản thân chuẩn bị từ trước, y thì thầm với hắn.

“Ca, ta sắp đi rồi. Ngươi... ngươi đừng có quên ta nha. Lúc quay lại, nhớ chuẩn bị kẹo hồ lô cho ta đó.”

Nói xong, y đứng lên, cúi người chào tạm biệt Đường Hạo.

[ĐN Đấu La Đại Lục] Tam Thần chi BảoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ