Chương 33

1.3K 125 17
                                    

Thiên Hồ tông có một truyền thuyết về vị Thượng Thần, xinh đẹp thoát tục, hào quang rực rỡ. Nay một lần nữa, hào quang ấy lại rực sáng trên người Đường Bảo, tương lai Thiên Hồ tông lại một lần khiến cho Tam Giới chấn động.

Đường Bảo đi theo sau lưng của Bạch Thần, cứ thắc mắc lí do vì sao ông cứ im lặng mãi. Bạch Thần chợt dừng lại ở một cái động đã bị lấp kín, ông đặt tay lên vận một chút thần lực, tảng đá nặng nề tự động nhấc lên mở ra một lối đi cho hai người.

Đường Bảo vẫn ngây ngốc đi theo ông, cho đến khi một mùi hương quen thuộc bay đến bên mũi. Bên trong cái động đó dần hiện tra một không gian rộng lớn, mọi thứ bên trong được bố trí các vật dụng, biến không gian đó thành một căn phòng. Y chợt để ý đến một cái giường lớn, trên cái giường đó là một con hồ ly trắng đang nằm, dường như nó đang say ngủ. Bạch Thần đi đến bên mép giường, ngồi xuống, đánh thức nó dậy.

“Nương tử, Bảo nhi tới thăm nàng này. Nàng dậy đi!”

Nghe tới hai chữ “nương tử” thì Đường Bảo giật mình một cái, giọng hơi run run hỏi lại Bạch Thần.

“Ba, đây là....?”

“Mẹ con.”

Con hồ ly trắng chậm rãi mở mắt ra nhìn, Đường Bảo tay run run đưa ra phía trước. Con hồ ly trắng đó đưa đầu của nó chạm vào tay y, rồi lại đưa chân đặt lên tay y, đôi mắt nó ánh lên sự dịu dàng và hiền từ, giống như đôi mắt mà y nhìn thấy trong giấc mơ. Đường Bảo ôm chầm lấy con hồ ly, nước mắt không kìm được rơi xuống, giọng y run run nói.

“Mẹ!!”

Chính là sự dịu dàng này, ấm áp này, mùi hương này, tất cả mọi thứ khiến cho một kẻ luôn tỏ ra mạnh mẽ giờ đây lại rơi nước mắt, khóc lóc như một đứa trẻ.

“Ba, chuyện này là như thế nào?”

Bạch Thần thở dài mệt mỏi.

“Là ta cố chấp. Không muốn mẹ con đi đầu thai chuyển kiếp. Trong khoảng khắc trước khi chết đi ta đã đem một phần thần thức của ta dung hòa với linh hồn của mẹ con. Ta hi vọng nàng sẽ trở thành thần giống ta.”

Là vì cố chấp nên mới như vậy.

Bạch Thần lấy ra một viên ngọc nhỏ rồi đặt nó vào tay của Đường Bảo, chậm rãi nói.

“Trong viên ngọc này, chính là hồn hoàn mười vạn năm của mẹ con. Ta đã là thần nên không cần tới nó làm gì nữa. Tuy bị khiếm khuyết một nửa nhưng đều là Cửu Vĩ Thiên Hồ nên sẽ không có vấn đề gì. Con dùng nó làm hồn hoàn thứ sáu đi.”

Đường Bảo nhìn viên ngọc trong tay mình, suy nghĩ một điều gì đó. Y nở một nụ cười với Bạch Thần, rồi nói.

“Ba yên tâm, con sẽ dùng nó thật tốt.”

Sau khi tiếp nhận thêm một vài nhắc nhở của Bạch Thần thì Đường Bảo rời đi. Đã năm năm rồi không có ra ngoài nên y rất háo hức, người đầu tiên mà y muốn gặp chính là Tiểu Vũ. Không biết nàng trong năm năm này có ổn không? Có bị Võ Hồn Điện truy tìm không?

“Tiểu Vũ!! Tiểu Vũ!! Ngươi ở đâu vậy?? Ta tới tìm ngươi này.”

Tiếng gọi vang lên còn chưa đến một phút thì một dáng người xuất hiện. Tiểu Vũ chạy đến nhảy một phát lên rồi ôm chầm lấy y, gương mặt tràn ngập hạnh phúc nói.

[ĐN Đấu La Đại Lục] Tam Thần chi BảoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ