Chương 35

1.9K 124 27
                                    

Ước hẹn 5 năm cuối cùng rồi cũng đến, ai cũng đặc biệt phấn kích vì sắp gặp lại mọi người. Nếu có Đường Bảo ở đây, khẳng định y sẽ dành vị trí đầu tiên cho xem.

Chỉ tiếc, y lại không ở đây.

Ngọc Tiểu Cương ngồi đọc sách trên ghế, bên kia Triệu Vô Cực, Liễu Nhị Long cùng với Phất Lan Đức đang ồn ào vì cái vụ áo len cho mấy đứa nhỏ. Nhưng mà hắn không có bận tâm lắm.

"Chim non lớn rồi. Có một ngày phải rời tổ mà đi....."

"Nhưng dù xa cách vạn dặm, hồng nhạn nhất định phải về nhà."

Đường Tam mở cửa đi vào, phía sau còn có Tiểu Vũ đi theo, trên tay có một con hồ ly trắng nhỏ.

Mọi người ban đầu còn không nhận ra hắn nhưng khi Đường Tam đưa ra những lá thư thì muốn không nhận ra cũng không được. Tiểu hồ ly trong tay Tiểu Vũ khẽ động đậy, tỉnh giấc, cọ cọ gương mặt vào bàn tay Tiểu Vũ, làm nũng với nàng.

"Tiểu Vũ, con cũng về rồi. Lại đây, mẹ nuôi có làm áo cho ba đứa đấy."

Liễu Nhị Long lấy ra ba cái áo đích thân may, trong có một cái màu trắng rất đẹp.

"Tiểu Bảo đâu? Nhanh gọi nó ra đây đi. Ta làm cái này cho nó, đảm bảo nó sẽ rất thích." Nàng cười rất vui vẻ.

"Tiểu Bảo....sẽ không mặc đâu."

Tiểu Vũ cuối mặt xuống nói, nàng không dám nhìn thẳng vào người kia.

"Sao vậy? Yên tâm, cái này tuyệt đối không nữ tính, nó sẽ thích lắm!"

Liễu Nhị Long vẫn vui vẻ cười, mà lúc này, sắc mặc của Đường Tam đã không còn được như trước. Gương mặt hắn trầm xuống, bước đến ôm lấy con tiểu hồ ly trong tay Tiểu Vũ, vuốt ve. Tiểu hồ ly nằm yên lặng, cảm thụ cái vuốt ve của hắn.

Liễu Nhị Long lúc này mới để ý thấy biểu hiện kì lạ của cả hai, lại để ý tới con tiểu hồ ly trong tay Đường Tam. Một cảm giác bất an trong nàng trỗi dậy, nhưng nàng vẫn rất trấn tĩnh hỏi.

"Này là sao? Ta tìm Tiểu Bảo mà. Nó đâu? Con hồ ly này là như thế nào?"

Giống như nghe thấy ai gọi tên mình, tiểu hồ ly mở mắt ra. Đôi tử sắc nhìn vào Liễu Nhị Long, nàng lại càng bất an hơn.

"Ba người bọn ta....bị Võ Hồn Điện. Tiểu Bảo vì cứu ta nên đã......dùng thân mình.....làm lá chắn......"

Mỗi một từ nói ra, khiến trái tim hắn đau đớn, cũng như con dao tàn độc đâm qua trái tim những người ở đây. Cái áo trên tay Liễu Nhị Long rớt xuống, không tin vào những gì mà nàng vừa nghe. Nước mắt nàng rơi xuống, phẫn uất gào lên.

"Bỉ Bỉ Đông!!! Ta muốn giết ngươi!!!"

Tiểu hồ ly, Đường Bảo, nhảy khỏi tay của Đường Tam, đi đến bên cạnh Ngọc Tiểu Cương. Chân nhỏ của y chạm chạm vào chân hắn. Đôi tử sắc nhìn lên, cái nhìn ngây ngô vô cùng. Ngọc Tiểu Cương khụy xuống, hai tay run rẩy vòng lấy xung quanh y, học trò nhỏ bé của hắn, đau khổ nói.

"Oan nghiệt!! Thật sự oan nghiệt!!!"

Đường Tam chậm rãi kể lại tình hình lúc đó, hắn phải vất vả lắm mới không để lộ ra sát khí.

[ĐN Đấu La Đại Lục] Tam Thần chi BảoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ