Nếu như quên đi quầng lửa đỏ đang nhe nanh múa vuốt trên tay hắn, thì thật ra hắn rất đẹp.
Thạch Phi Hiệp e hèm một tiếng: "Xấu hổ quá, ta không bết đây là địa bàn của ngươi. Tại nơi này chẳng có cửa cũng chẳng có tường, sàn đất trần trời, ha h.. ha ha, ầy, không buồn cười sao. Vậy, nếu không có việc gì khác, ta đi trước."
Hắn cẩn thận quay người, chuẩn bị bước bước thứ nhất, đã nghe tinh linh kia uy hiếp, "Ngươi dám đi, ta thiêu ngươi."
Thạch Phi Hiệp quay đầu 囧囧, "Có nồi sao?"
...
Mắt tinh linh thình lình trợn to, không tin nổi nhìn hắn.
Thạch Phi Hiệp nhận ra mình vừa nói cái gì, đáng thương gãi đầu: "Ta còn chưa ăn cơm chiều."
Tinh linh vẫn trừng mắt nhìn hắn.
Thạch Phi Hiệp bối rối: "Ánh mắt của ngươi thật thâm sâu quá. Ta không hiểu nổi, có thể dùng cách khác ám chỉ được không?"
Tinh linh nói: "Ta cũng chưa ăn."
...
Thì ra cái ánh mắt vừa này là đồng bệnh tương lân sao?
Thạch Phi Hiệp chớp chớp mắt, "Ngươi biết đường không? Không thì chúng ta cùng đi kiếm cái gì ăn đi?" Nghe nói tinh linh dù là tinh linh ánh sáng hay bóng tối đều thích ăn chay cả. Tinh linh bóng tối tuy là thỉnh thoảng vẫn ăn mặn, nhưng trên thực đơn tuyệt đối không có món thịt. Ở nơi rừng rậm hiểm nguy xa lạ này, có thể đứng bên cạnh một sinh vật hình người cũng là một lựa chọn không tồi.
Tinh linh nói: "Vì sao?"
Thạch Phi Hiệp nói: "Cần nguyên nhân sao?"
"Không cần sao?"
Thạch Phi Hiệp suy nghĩ một chút, quyết định nể mặt đối phương một tí, nên nói rất chân thành: "Vì ta cần ngươi."
Tinh linh mắt lóe lên, "Ta đang hỏi, ta vì sao phải tin tưởng ngươi?"
Thạch Phi Hiệp chỉ chỉ quầng lửa trên tay hắn, lại xòe tay nói: "Vì cứ nhìn là biết, ngươi tin ta cũng không mất cái gì."
Tinh linh nhìn hắn, dường như ngẫm nghĩ.
Thạch Phi Hiệp nín hơi đợt quyết định của hắn.
"Được rồi." Lửa đỏ trong tay hắn dần nhạt bớt.
Thạch Phi Hiệp vội hỏi: "Khoan khoan, có chút lửa mới thấy đường nha."
Tinh linh hất đầu, "Ánh lửa sẽ dẫn ma thú trong rừng tới."
"..." Thạch Phi Hiệp nhìn lửa đỏ còn đang cháy trên tay hắn, hận không thể dùng nước bọt hủy diệt nó.
Tinh linh nói: "Ta biết nơi này có một loại cỏ có thể ăn, ngươi tìm tới đấy."
Cỏ?
Thạch Phi Hiệp ngượng ngùng nói: "Tuy con người là loài ăn tạp, tuy ta đã quen nhìn các loại đồ chay, nhưng ta là loài ăn thịt. Đương nhiên ta chỉ ăn thịt của các loài không thông minh quá thôi."
Tinh linh liếc mắt một cái.
Thạch Phi Hiệp lập tức nói: "Nhưng ở cùng tinh linh rồi chợt thấy suy nghĩ khác đi. Ta đột nhiên nghĩ ăn thịt là một chuyện rất độc ác. Ừm, ăn cỏ rất tốt, giàu dinh dưỡng lại bảo vệ môi trường."
Tinh linh chỉ con đường phía trước: "Cứ đi về phía trước, ngươi sẽ thấy một ngọn núi nhỏ, trên sườn dốc có một loại cỏ đỏ như lửa, có khía sắc, nhổ rồi đem đến cho ta."
...
Thạch Phi Hiệp nói: "Nghe có vẻ số lượng không nhiều, ngươi chắc có thể ăn no không?"
Tinh linh trừng mắt nhìn hắn.
Thạch Phi Hiệp nói: "Hơn nữa nơi này có đèn chiếu sáng nào không? Giờ ta ngoài màu đen cũng chỉ thấy màu đen, làm sao mà phân biệt được màu đỏ nào chứ."
"Ngươi đưa tay sờ, đứt tay là biết ngay."
"..." Thạch Phi Hiệp thở dài, là màu đỏ lửa hả?" Hi vọng sườn núi đó cao một chút, gần ánh trăng một chút, đêm nay ít mây đi một chút.
Hắn xuôi xị đi theo hướng tinh linh chỉ, quả nhiên sau khi qua một số chướng ngại vật, ngẩng đầu nhìn lên là thấy sườn núi – là rất rất gần ánh trăng.
"Ngươi chắc đây là núi nhỏ sao?" Hắn nghiến răng gằn lấy chữ "nhỏ".
Phía sau không một tiếng trả lời.
Hắn quay đầu, tinh linh không theo sau.
...
Người ta tin tưởng hắn thế sao?
Thạch Phi Hiệp nhất thời dở khóc dở cười.
Giờ chưa cần quan tâm sườn dốc là cái chỗ nào, có loại cỏ màu đỏ lửa có thể ăn được hay không, chỉ nguyên chuyện leo lên rồi len xuống đã rất muốn chết rồi!
Hắn do dự đứng ở chân núi.
Leo? Hay là không leo?
Nếu như không leo, hắn chắc phải đi đường khác tránh tinh linh mất. Nhưng cánh rừng lớn như thế, trời mới biết năm nào tháng nào mới có thể đi ra ngoài. Không chừng còn chưa ra khỏi rừng đã bị chết đói.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn đi lên.
Một người ở cõi mê đã lâu nếu không nhảy ra, cứ mãi nhìn khắp nơi vẫn là khung cảnh cũ, thì cũng đồng nghĩa với việc ngồi chờ chết.
Thạch Phi Hiệp nhổ một ngụm nước bọt vào hai tay, rồi hùng dũng hiên ngang bám lấy một tảng đá, bắt đầu leo lên từng chút một.
May mà sườn núi tuy cao, cũng không quá dốc.
Trừ mấy chỗ đá nhô ra, hắn vẫn có thể khom người đi.
Leo lên được phân nửa, hắn nhịn không được quay đầu xuống.
Cánh rừng tối đen như mực lại rộng như bể, không thấy đâu là bến bờ. Hắn còn không nhìn thấy nơi hắn đi vào là chỗ nào nữa luôn.
Hắn không khỏi rùng mình. Nếu không phải có tinh linh nói đi tìm sườn núi, chắc hắn vẫn còn lang thang trong rừng.
Nghĩ tới đây, hắn không dám nhìn nữa, thở hổn hện khó nhọc leo tiếp.
Không biết bao lâu sau, khi thấy bàn tay đã chạm được lên đỉnh núi, không khí nghẹn mãi trong phổi cuối cũng cũng có thể thoát ra, thở phào.
BẠN ĐANG ĐỌC
[DANMEI] - EDIT - U Linh Tửu Điếm (Hoàn)
HumorNội Dung Truyện : U Linh Tửu Điếm Thể loại: hài, thần bí, HE, 1vs1 Editor: Hiên, Cá, Tsuki Sau một thời gian dài thất nghiệp thì cuối cùng Thạch Phi Hiệp cũng tìm được công việc mới. Hắn làm quản lý tiền sảnh tửu điếm cổ nhất trên thế giới.Tửu điếm...