Chương 40

1.2K 97 1
                                    

Dea đi, Thạch Phi Hiệp quay sang nhìn nữ tinh linh dáng người mềm mại hoạt bát đáng yêu đến ngẩn ngơ.

Nữ tinh linh bị hắn nhìn phát hãi, nhịn không được hỏi: "Ngươi đang nhin gì?"

"Không có gì," ánh mắt Thạch Phi Hiệp dán chặt trên ngực cô nàng, "Ta chỉ muốn giây phút tốt đẹp này có thể kéo dài hơn một chút."

...

Nữ tinh linh lặng lẽ đưa cho hắn cái bát hắn vừa ăn sạch, "Ngươi chảy máu mũi rồi."

Lần thứ hai Dea đến xem Thạch Phi Hiệp, cậu chàng đang hấp hối nằm một đồng trên giường.

"Ngươi làm sao vậy?" Dea ngạc nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn, rõ ràng mình đã sử dụng thuật trị thương cơ mà, vết thương hay mệt nhọc gì đều đã phục hồi rồi, sao mới một thoáng không gặp, hắn đã trông như lại đi dạo rừng Lạc Lối một lần nữa rồi.

Thạch Phi Hiệp chậm chạp mở mắt, vẫy vẫy Dea: "Dea..."

"Ừ?"

"Ta chắc là, không xong rồi..."

Dea: "..."

Thạch Phi Hiệp bật khóc nức nở, "Không ngờ ta lại không qua được kiếp nạn này. Nhớ khi xưa, anh đây đường công danh phơi phới, oai hùng biết mấy. Áo gấm xông hương, mở miệng một tiếng cười, là khách hàng trở về cát bụi..."

...

Thạch Phi Hiệp vội sửa lại: "Là khách hàng...., nhầm, là thiên kim tan nát. Đường về cố quốc cõi đường mơ, nào dám quay đầu ngẫm chuyện xưa. Tình nồng ngày tháng thành nỗi nhớ, chỉ là lúc đó lòng ngẩn ngơ.*"

Dea: "..."

Thạch Phi Hiệp nói: "Ngươi không cần hổ thẹn, không phải lỗi của ngươi. Tuy lòng ngươi vô tâm chẳng thèm nhớ ai đã kéo ta tới Tinh Linh giới, ai đã giúp ngươi vượt qua trở ngại. Không sao đâu. Dẫu sao ngươi ngay cả chuyện rừng Lạc Lối nghiêm trọng thế còn quên cơ mà... ôi."

Dea cuối cùng cũng chịu không nổi, quay sang hỏi nữ tinh linh: "Hắn bị làm sao thế?"

"Chảy máu mũi."

"..."

Thạch Phi Hiệp đấm xuống giường: "Sao cô không nói cho hắn biết ta chảy bao nhiêu máu?"

Dea nhìn về phía nữ tinh linh.

Nữ tinh linh thở dài: "Một bát."

...

Dea không tin nổi hỏi lại: "Chảy từ mũi ra được ngần ấy?"

Nữ tinh linh nói: "Cả miệng nữa."

Dea im lặng. Thế phải gọi là thổ huyết mới đúng.

Nữ tinh linh lại nói: "Có điều chỗ đó chảy nước bọt."

Dea: "..."

Thạch Phi Hiệp rên rỉ một tiếng, "Ta chẳng còn tý sức nào đây này, đi còn không xong, về thế nào được."

Dea nhìn hắn nói: "Thế ngươi tính sao?"

"Xin nghỉ bệnh." Thạch Phi Hiệp ôm mặt, "Tuy ta rất là lo tình hình Con thuyền Noah, vốn là tính lập tức trả phép quay về, nhưng tình thế này thì ta cũng đành lực bất tòng tâm. Ai bảo ta là con ngưới yếu đuối nhỏ bé ha. Ngươi cũng biết, con người bình thường bị bệnh là có thể chết, không sống dai bằng các ngươi nha." Dẫu sao tiền cũng không mang về được, người ta muốn trừ thế nào cứ trừ. Thạch Phi Hiệp treo trước ngực bốn chữ, có bôi dầu cũng không trượt đi.

Dea chậm rãi nói: "Tính Linh giới có một loại quả, có khả năng hồi máu ngay lập tức."

...

Máu người ở Tinh Linh giới trăm phần trăm là không có, hắn không phải lo Dea sẽ giúp hắn truyền máu, nhưng thật không ngờ, thượng sách không có, đã có hạ sách.

Thạch Phi Hiệp 囧囧 nhìn người ta, "Cái thứ đó không phải chỉ có trong game thôi sao?"

Dea nói: "Ăn xong, trên lưng sẽ mọc một cái bớt to, lúc ngủ sẽ nóng lên, chừng nửa năm là biến mất. Có điều sẽ không ảnh hưởng gì đến sinh hoạt hằng ngày đâu."

Thạch Phi Hiệp: "..."

Dea nói: "Ăn cũng bổ tinh thần nữa."

Thạch Phi Hiệp: "..."

Dea nói: "Miễn phí đó."

Thạch Phi Hiệp tiếp tục: "..."

Dea quay sáng nói với nữ tinh linh: "Cô đi lấy quả hồi máu đến đây."

Nữ tinh linh gật đầu, không hề ngập ngừng đi ra cửa, quả đúng là có cái thứ quỉ quái như vậy.

Thạch Phi Hiệp đột nhiên nhảy dựng lên: "Khoan đã."

Nữ tinh linh lẫn Dea đều quay sang nhìn hắn.

Thạch Phi Hiệp nói: "Ta quyết định rồi, cứ về thôi." Hắn ngẩng cao đầu, cất giọng đầy bi tráng, "Chỉ thế mới thể hiện ngươi đây nồng nàn yêu quý công việc đến mức nào! Nồng nàn yêu thương tập thể! Nồng nàn yêu Con thuyền Noah..."

Dea nói với nữ tinh linh: "Báo với Asmar, mười phút nữa có mặt ở cổng."

Thạch Phi Hiệp ngơ ngác hỏi: "Asmar là ai? Mà này, thế có quá nhanh không?"

Dea nặng nề nói: "Để tránh đêm dài lắm mộng."

...

Thạch Phi Hiệp ra sức nện giường, "Dù có lên đến đoạn đầu đài, ngươi cũng phải cho bạn bè người thân phạm nhân có cơ hội cướp pháp trường chứ. Ngươi như thế, chẳng biết lý giải tâm tình ngươi ta gì cả."

"Tâm tình Dea để ta tán thưởng là đủ rồi. Liên quan gì đến ngươi?" Omedeto hoa lệ lên sàn, chẳng thèm kiêng dè ôm lấy Dea trước mặt mọi người.

Dea nhíu mày, nhưng không giãy ra.

Thạch Phi Hiệp từ trên giường nhảy xuống, cười bồi: "Ta đây là suy nghĩ có thời gian tốt đẹp tới của hai vị, nên tính dạy hắn vài chiêu thôi."

Odemeto nhướng mày: "Ngươi đã dùng đến nửa cuối cuộc đời rồi sao?"

...

Thạch Phi Hiệp bi thương cúi đầu mân mê gấu áo.

Có Omedeto áp giải, Thạch Phi Hiệp chỉ còn đường lê lết ra đi.

Nơi cửa chính cung, ngựa địa ngục ngạo nghễ đứng, làn da đen bóng ánh lên dưới ánh mặt trời, cơ thể trơn bóng rắn chắc, hùng tráng đến nỗi khiến cho tinh linh ngồi trên xe chợt trở nên nhỏ bé.

Thạch Phi Hiệp lập tức vui vẻ: "Chúng ta đi xe về à?" Lần đầu tiên nhìn thấy cái xe ngựa này hắn đã thấy nó oai cực, cực kỳ muốn ngồi thử, không nghĩ lại thật sự có cơ hội.

Omedeto nói: "Ừ."

Tinh linh trên xe ngựa cũng bước xuống: "Haha, lần này nhờ phúc của ngươi, ta mới có cơ hội ngồi xe này."

Thạch Phi Hiệp nói: "Ngươi là ai?"

Tinh linh này trông có vẻ trẻ hơn Locktine một chút, gương mặt tròn trịa rất khác với các tinh linh khác, dễ thương như búp bê. "Ta là Asmar. Vì Dea ca ca muốn ở lại với Vương huynh, nên Vương huynh phái ta đến con thuyền Noah làm đại biểu."

Thạch Phi Hiệp liếc nhìn Dea.

Gương mặt hắn vẫn lạnh lùng như thế, nhưng trong mắt lại có sự ấm áp không thể che giấu.

Ai da, vẫn biết con gái là con người ta, không ngờ cả con trai cũng có ngày phải gả đi.

Thạch Phi Hiệp nói: "Ngươi vừa gọi Tinh Linh bệ hạ là Vương huynh, ngươi là..."

Dea lập tức giải thích: "Nó là tam vương tử của Tinh Linh giới."

[DANMEI] - EDIT -  U Linh Tửu Điếm (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ