Chương 65

1K 88 2
                                    

Năm giờ sáng ngày hôm sau, Thạch Phi Hiệp cứ luẩn quẩn chuyện gì mãi không thể ngủ được. Lăn qua lộn lại suốt một tiếng đồng hồ, cuối cùng hắn không nhịn được nữa, lặng lẽ bật ngọn đèn đầu giường lên.

Gian phòng hai màu đen trắng dưới ánh đèn mờ nhạt, có cảm giác thật ấm áp.

Hắn kéo cao chăn, cọ tới cọ lui, cọ luôn tới bên kia giường.

Isfel nằm ngửa. Lông mi dài tiệp lại làm một, vẻ mặt trong sáng lại nhu hòa.

Thạch Phi Hiệp lần đầu biết thì ra Isfel cũng có thể có bộ dạng khả ái hồn nhiên thế này.

Lông mi dài đột nhiên nhấc lên, đôi mắt đen thẳm đầu tiên nhìn lên trần nhà, sau đó theo động tác xoay cổ mà chuyển về phía hắn.

Thạch Phi Hiệp úp sấp trên giường, cằm gối lên mu bàn tay, mỉm cười nói: "Buổi sáng tốt lành."

Isfel đưa mắt nhìn đồng hồ trên tường, sau đó quay đầu lại, nhắm mắt tiếp tục ngủ.

"Đùng ngủ, chúng ta tâm sự đi." Thạch Phi Hiệp dựng nửa người dậy.

Isfel bất động.

"Hay là nói về Nghịch Cửu Hội?" Thân thể Thạch Phi Hiệp càng lúc càng dịch tới. "Hoặc là lịch sử địa ngục cũng được." Nói đến thì, nếu bây giờ được một phải giảng lịch sử ru ngủ thì tốt lắm.

Isfel vẫn hững hờ như cũ.

Thạch Phi Hiệp quyết định tung ra chiêu cuối cùng, hắn hít một hơi thật sâu, rồi mở miệng: "Cô nương A Lý Sơn..."

Isfel đột nhiên vươn tay, ôm lấy hắn kéo xuống giường.

...

Trái tim Thạch Phi Hiệp đập điên cuồng liên tục hơn ba trăm cái mới ý thức được chuyện gì vừa xảy ra – mặt mình kề sát một bờ vai rộng, đôi mắt vừa tầm lồng ngực phập phồng. Tay Isfel còn quàng trên lưng hắn, độ ấm nơi lòng bàn tay thấm qua áo ngủ.

"Uầy." Hắn len lén ngẩng đầu, nhìn gương mặt hoàn mỹ không tỳ vết, nhỏ giọng: "Ta không ngủ được."

Isfel nhắm mắt giơ ngón trỏ trái lên, gõ một cái.

Đèn tắt.

Gian phòng lại chìm trong bóng tối.

Không biết cái ôm của Isfel quá ấm áp, hay tại bản thân vừa cả kinh một trận, hắn chợt thấy mệt mỏi, nguyện vọng đợi mãi một tiếng đồng hồ qua cuối cùng cũng ghé mí mắt. Thạch Phi Hiệp điều chỉnh tư thế cho thoải mái, nhắm mắt ngủ.

Ngủ một giấc, ba giờ đã trôi qua.

Nếu không nhờ tiếng chuông cửa dồn dập, hẳn Thạch Phi Hiệp còn phải ngủ nữa không dậy.

Hắn mở mắt, phòng vẫn tối như cũ, tiếng chuông cửa như từ trong mơ vọng lại, bốn phía đều yên lặng.

"Ban nãy, có người ấn chuông cửa phải không?" Hắn lầm bầm.

"Ừ." Isfel thản nhiên trả lời.

"Người đâu?"

"Ngoài cửa?"

"Vì sao không nghe thấy tiếng gì nữa rồi?" Chẳng lẽ Isfel cũng bị bệnh ngái ngủ, nên tức quá diệt khẩu người bên ngoài luôn rồi? Cơ mà người trên Con Thuyền Noah tính đi tính lại chỉ được mấy mống, là ai không may thế?

"Ta dùng kết giới ngăn cản tiếng ồn." Hắn dứt lời, tiếng chuông cửa lại điên cuồng vang lên.

Thạch Phi Hiệp nói: "Lại ngăn cản đi."

Isfel nghe lời.

Gian phòng lại khôi phục thế giới yên tĩnh của hai người.

Thạch Phi Hiệp ngọ nguậy đầu, như là xác nhận thứ mình đang gối lên đúng là cánh tay Isfel.

Isfel cũng động.

Thạch Phi Hiệp cảm thấy một mái tóc dài chảy xuống trán mình, mềm mại như cánh hoa đào mùa xuân. Hắn hồi hộp nuốt nước miếng, đánh vỡ yên lặng: "Không biết người ấn chuông cửa là ai nhỉ?" Vừa dứt lời, hắn đã thấy hối hận đến nỗi muốn nuốt sạch chúng đi kèm luôn với bầu không khí chúng vừa tiếp xúc.

"Raton." Isfel nói thẳng đáp án.

Thạch Phi Hiệp ngẩn người, trí tò mò đẩy lòng hối hận qua một bên, "Hắn tới làm gì? Chẳng lẽ khách sạn lại có khách tới sao?"

Tác phong của Asmar thua kém Dea nhiều lắm. Trước kia nếu có khách đặt phòng trước, Dea sẽ mở họp, đích thân thông báo khách tới là ai, bối cảnh ra sao, yêu cầu thế nào. Asmar ngược lại hoàn toàn là nghi thức phục vụ. Đưa khách vào khách sạn rồi, bố trí gian phòng xong, những thứ khác mặc họ tự sinh tự diệt, mãi cho đến khi khách đi mới thôi.

Trong bóng tối, Isfel trầm mặc một lát mới nói: "Bệnh ngái ngủ của ngươi thì sao?"

Thạch Phi Hiệp ngẩn ngơ, nói: "Ngủ no thì không sao."

Isfel yên lặng ghi nhớ.

"Ầy, chúng ta có nên ra ngoài hỏi thăm chuyện gì xảy ra không? Lỡ như Nghịch Cửu Hội đến thì không được rồi." Vụ tập kích kinh khủng lần trước còn ám ảnh trong đầu hắn.

Isfel nói: "Không phải Nghịch Cửu Hội."

Thạch Phi Hiệp không hỏi làm sao hắn biết. Sau lần vừa rồi tận mắt chứng kiến thủ đoạn quản lý khống chế tòa nhà, hắn đã không còn chút hiếu kỳ cũng như hoài nghi nào với năng lực của người này rồi.

"Thế kệ hắn đi thôi." Hắn phân vân giữa thỏa mãn trí tò mò và cái ôm của Isfel nửa ngày, cuối cùng quyết định chọn ôm ấp.

Tách.

Đèn sáng.

Hắn vừa gian nan hạ quyết định, Isfel lại chuẩn bị rời giường.

Thạch Phi Hiệp tâm không cam lòng không nguyện ngẩng đầu, để hắn rút cánh tay ra, "Dậy sớm thế sao?"

"Ừ." Isfel đứng lên, đi về hướng phòng tắm.

Thạch Phi Hiệp đột nhiên đứng thẳng, nhào lên giường, nói vọng về phía phòng tắm: "Dạo này ta ngủ sàn nhà đau lưng quá."

Isfel đi vào phòng tắm.

"Này..." Không nhìn được người, lại khiến hắn dễ nói hơn nhiều, "Dẫu sao giường của ngươi cũng rất lớn, ngươi có ngủ hết đâu. Chia một tý cho ta nhé? Chỉ cần một tý thôi, dạo này ta giảm béo thành công lắm." Hắn đợi, lại sợ Isfel nghĩ hắn được voi đòi tiên, muốn đá hắn trở về phòng mình, vội nói tiếp, "Nếu không thể cũng không sao, cũng không cần đâu. Dù sao so với cái giường phòng ta e với sàn nhà nơi này không có an toàn bằng, không khéo lại chết không rõ ràng."

Phòng tắm vang lên tiếng nước chảy.

Thạch Phi Hiệp chán nản ngã xuống giường.

Địa ngục nhiều tội như thế, tại sao Isfel cứ phải lạnh lùng ha?

Háo sắc, phẫn nộ, tham lam, lười biếng...

[DANMEI] - EDIT -  U Linh Tửu Điếm (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ