Có lẽ Hughes có khả năng tiếp thu rất cao, hoặc vốn kỹ thuật của hắn không đến nỗi tệ, chỉ trong chốc lát, Gin bắt đầu nặng nề thở dốc.
Hughes oán giận nói: "Ngươi đừng cản ta thế."
Gin bất đắc dĩ nói: "Vậy ngươi nhanh một chút..."
"Không được. Đây là lần đầu tiên, ta nhất định phải cho khiến ngươi thật hưởng thụ mới được ..." Hughes lại tiếp tục đại nghiệp hôn hôn xoa xoa vừa nãy.
Theo động tác của hắn, hơi thở Gin càng ngày càng gấp gấp, đột nhiên, hắn phát ra một tiếng thét kinh hãi.
Hughes, "Đau không?"
"Không sao... Không, sao.... Aaa..." Hơi thở của Gin bắt đầu ngắt quãng.
Tiếng thở của Hughes cũng càng ngày càng nặng.
Thạch Phi Hiệp nghe mà mặt đỏ tim đập, □ của hắn cũng rục rịch ngóc đầu.
...
Éo, quả nhiên loại hình giải trí này không thích hợp nghe nơi công cộng.
Hắn đang chuẩn bò dậy khỏi mặt đất, chợt nghe có tiếng mở cửa nơi hành lang, Tiểu Nguyệt lê dép 'xoẹt xoẹt' từ phòng đi tới, thấy hắn quỳ rạp trên mặt đất, ngẩn ra rồi hỏi: "Sao ngươi lại ở đây?"
Thạch Phi Hiệp bò rạp trên mặt đất bấy giờ đành làm bộ mơ mơ màng màng, "A, ô, ta thích ngủ chỗ này."
"...Thế hả? Ngủ như vậy ngon hơn sao?" Tiểu Nguyệt nửa tin nửa ngờ nằm xuống, "Đúng lúc ta đang mất ngủ, thử xem coi thế nào."
Thạch Phi Hiệp: "..."
"Hình như cũng hay đấy."
Thạch Phi Hiệp nói: "Thực ra, ngủ ở chỗ này rất dễ cảm lạnh. Đất cứng lắm, nằm cấn cấn rất khó chịu ....."
"Khò khè... Khò khè.. hè.. è..."
"..." Mất ngủ mà đến mức 'khò khè' như thế, người sói này quả là đã đạt đến cảnh giới khác thường.
Thạch Phi Hiệp chậm rãi trườn lên. Bị người ta phá đám như vầy, còn lòng dạ nào mà nghe lén nữa.
Hắn cầm ống nghe Domino trở về phòng.
Lúc vừa vào phòng, mở đèn, hắn đột nhiên nhớ đến tiếng rống giận của Gin.
"Hắn sau này không định tìm ta tính sổ chứ?" Thạch Phi Hiệp suy nghĩ rồi tự hỏi một chút, cuối cùng cho ra kết luận, "Nhất định là có."
Hắn do dự, lấy ống nghe ra điều chỉnh cự ly, lại bắt đầu sự nghiệp nghe trộm.
Gin và Hughes cùng hít cùng hô, di chuyển giao hòa nhịp nhàng, khiến chuối hơi thở gấp gáp biến thành khúc hợp hoan say lòng người. Mặc dù phải cách vài bức tường và mấy tầng lầu, nhưng Thạch Phi Hiệp vẫn có thể cảm thấy được mùi vị dâm mỹ từ bầu không khí nóng bỏng kia.
"Hughes... Em, " Gin hổn hển gắt gao, "Gần..a... gần đến chưa?"
Hughes gầm nhẹ một tiếng, "Không được... Ta muốn, hoàn hảo..."
Gin im lặng một lát, đột nhiên phun ra một câu, "Chết tiệt!"
...
Bằng trực giác, Thạch Phi Hiệp biết rằng sau câu 'chết tiệt' kia, chính là tên hắn.
Hắn buông ống nghe. Một người nếu lúc XXOO còn không quên tên ai đó, thì nếu không phải là yêu đến khắc cốt ghi tâm, thì là căm thù đến tận xương tủy a. Yêu, cái này Thạch Phi Hiệp nghĩ cũng không dám, như vậy chỉ có thể là...
Hắn hạ quyết tâm, mở toang tủ đồ, quơ đại hai bộ quần áo, rồi mở cửa một đường vọt thẳng lên lầu.
Mặc kệ Gin sau này muốn làm cái gì, hắn trước hết cứ tránh khỏi đầu sóng ngọn gió đã, dù sao thì nơi này thiếu cái gì chứ phòng thì chẳng thiếu. Nói không chừng Gin làm thụ lâu rồi, dần dần phát hiện được làm thụ rất thích, khéo lại cảm kích hắn ấy chứ?
...
Éc, đương nhiên, đôi lúc sự tình không tốt đẹp như mong đợi. Thế nhưng câu không ai chấp những thằng say và những thằng điên, tuyệt đối không sai.
Thạch Phi Hiệp vừa chạy vừa thở hồng hộc, trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ duy nhất, lên cao lên cao, càng cao càng tốt, càng cao càng an toàn.
Không biết sau khi bắt đầu chạy bao lâu, hắn đột nhiên phát hiện cảnh vật ở lầu này không giống như bình thường.
"Èo~" Hắn vò đầu. Nếu như nhớ không lầm, hắn rõ ràng leo qua tầng của Isfel rồi mà, sao vẫn thấy cái hồ lớn thế này?
Hắn đang kinh ngạc, cánh cửa duy nhất ở tầng này đột nhiên mở ra, một thanh niên tóc dài ánh bạc mềm nhẹ như mây ung dung bước ra, mỗi cử động nhỏ nhỏ đều như có vô số quầng sáng quấn quít xung quanh, khiến khuôn mặt người kia nhòa đi trong ánh sáng.
Thanh niên đi đến bên hồ, vươn tay, những hạt lúa mạch vàng rực liên tiếp tuôn xuống, rơi vào làn nước xanh biếc, tạo thành tầng tầng sóng bạc, tựa như sông ngân đổ về cuối thiên hà.
"Ầy, xin hỏi..." Thạch Phi Hiệp cẩn thận đi tới, e sợ cảnh tượng mỹ lệ trước mắt chỉ là ảo ảnh, hắn chỉ cần gây ra môt tiếng động lớn, tất cả sẽ tan biến.
Thanh niên nghiêng đầu.
Thạch Phi Hiệp loáng thoáng nhìn thấy đôi con ngươi tựa như khoảng trời trong vắt, trước đôi mắt ấy, dường như không có lớp ngụy trang nào là có thể tồn tại, chuyện gì cũng được thấu hiểu rõ ràng.
"Ngài là vị nào?" Hắn cẩn thận hỏi.
Thanh niên tựa hồ nở nụ cười.
Tuy là Thạch Phi Hiệp không thấy được nụ cười của hắn, cũng không thấy tiếng người, nhưng hắn vẫn biết, người đó đang cười.
"Metatron."
...
Metatron?
Vị VIP thường trú kia?
Hắn không phải là ở nơi gần nhất với Thần sao?
Thạch Phi Hiệp hiếu kỳ ngẩng đầu.
Đỉnh đầu quả nhiên không còn là tầng tầng xoắn ốc nữa, mà là một mảnh trời trong xanh, ánh sáng vàng rượi từ phía trên rọi xuống, người đắm chìm trong đó thoải mái đến mức muốn vĩnh viễn ngủ say, không hề tỉnh lại.
"Mấy vạn năm qua, ngươi là người đầu tiên đến được đây." Giọng nói của Metatron vừa như xa cách bởi một tầng không nào, vừa giống như được thứ gì bao bọc, nhẹ nhàng ấm áp, có âm vang khe khẽ.
Thạch Phi Hiệp kinh ngạc nói: "Lẽ nào mấy người Isfel chưa từng tới đây?"
Metatron nói: "Nơi này là đường đến thiên đường, chỉ có người muốn đi lên thiên đường mới có thể đến đây."
Thạch Phi Hiệp nhanh chóng lui ra sau nửa bước, "Tuy rằng nghe nói thiên đường không tồi, thế nhưng ta đây điển trai trẻ tuổi, chính trực, đối xã hội cũng chưa có cống hiến gì to lớn. Ngươi xem xét, có thể nào chừa trước cho ta một chỗ, chờ ngày nào đó ta nhắm mắt xuôi tay rồi hẵng lên không?"
BẠN ĐANG ĐỌC
[DANMEI] - EDIT - U Linh Tửu Điếm (Hoàn)
HumorNội Dung Truyện : U Linh Tửu Điếm Thể loại: hài, thần bí, HE, 1vs1 Editor: Hiên, Cá, Tsuki Sau một thời gian dài thất nghiệp thì cuối cùng Thạch Phi Hiệp cũng tìm được công việc mới. Hắn làm quản lý tiền sảnh tửu điếm cổ nhất trên thế giới.Tửu điếm...