Thạch Phi Hiệp buông xuôi, y như dê chờ thịt. Không thể ngờ Gin lại độc ác tới vậy, đã kéo hắn xuống nước, còn không quên vạch trần mọi đường đi nước bước ra ngoài cho kẻ địch xem, quả là chước cao thâm nhất – đồng quy vu tận.
Gin nói với Antonio: "Ngươi nghe hết rồi chứ?"
Antonio thản nhiên nhìn Thạch Phi Hiệp, "Ừm."
Gin mong chờ nhìn hắn, "Thế ngươi tính sẽ làm gì?"
Antonio chỉ nhìn người đang lơ lửng giữa không trung không nói lời nào.
Thạch Phi Hiệp cứ như trăn trối, hét ầm lên: "Ta làm thế chỉ vì bất đắc dĩ, chỉ tại Gin uy... hưm hưm."
Gin mỉm cười với người nào đó đã bị bịt miệng, "Xin lỗi, ngươi ồn quá."
...
Thạch Phi Hiệp trừng mắt nhìn đầu sỏ gây nên tội ác, không quên dùng ánh mắt tội nghiệp quay sang cầu xin Antonio thương tình.
Hình như Antonio đã bắt được lòng thành khẩn của hắn, từ tốn nói: "Thực ra, hắn chỉ là đồng lõa đúng không."
Gin mặt dày cười: "Không ăn thịt cũng uống nước canh. Không thể trừng phạt hung thủ, giết đồng lõa xả hận cũng sướng."
...
Ngàn vạn lần đừng nghe lời Gin, ngàn vạn lần đừng hạ thấp mục tiêu như thế! Oan có đầu nợ có chủ, nhất định không được sợ cường quyền, không được ngại hiểm nguy, vĩnh viễn phải hướng lên phía trước.
Thạch Phi Hiệp dùng ánh mắt gian nan muốn thốt thành lời.
Antonio dường như còn đương suy nghĩ, có vẻ lời Gin quả có trúng góc tim đen nào đó.
"Các ngươi đang chơi gì thế? Ta tham gia được không?" Asmar đột ngột xuất hiện ở đầu hành lang, cười cười bước tới.
...
Ánh lửa hy vọng vừa bùng cháy trong mắt Thạch Phi Hiệp tắt lụi.
Bởi vì Asmar vừa đến, lập tức chân chó đứng giữa Gin và Antonio, quay trái nhìn phải, hai viên cầu trong hốc mắt ghi chữ sùng bái tràn ngập, "A, là Gin sao, a a, là Antonio sao... các ngươi đang chơi gì? Ta tham gia được không? Mà, không, cho ta sờ tay các người trước được không?"
Gin đưa tay giấu sau lưng, "Không cho sờ."
...
Asmar quay sang cười nịnh nọt với Antonio.
Antonio chầm chậm vươn tay.
Asmar kích động, cúi đầu –
Choẹt!
Một tiếng hôn rõ to.
Từ góc nhìn của Thạch Phi Hiệp, hắn có thể thấy rõ ràng đầu lưỡi Asmar.
...
Gin lùi xa ba bước.
Thạch Phi Hiệp trên không cố gắng giật người về phía sau.
Antonio mặt không suy chuyển rút lại bàn tay đã ướt sũng.
...
Đó là chính là cái gọi là định lực.
Thạch Phi Hiệp cảm thán. Đấy là nếu bỏ qua đôi lông mày đang không ngừng giật giật của hắn mà nói.
Asmar thấy sướng rồi mới đưa tay lau miệng, "Các ngươi vừa làm gì thế? Ta tham gia với được không?"
Antonio ngẩng đầu, trước ánh mắt tràn ngập trông mong của Thạch Phi Hiệp, lạnh lùng cất tiếng: "Răng đền răng, mắt đền mắt*."
...
Tim Thạch Phi Hiệp thầm chảy nước mắt.
Gin vỗ tay nói: "Đó là cách rất hay. Nhưng mà chọn ai thì tốt nhỉ?" Hắn ngẩng đầu nhìn Thạch Phi Hiệp, "Ngươi có muốn đề cử ai không?"
Thạch Phi Hiệp ôm miệng.
Gin lấy tay gãi cằm, "Asha thì sao? Thân hình cao lớn, một bờ vai vững chắc. Hơn nữa không cần kỹ thuật gì cũng nhất định sẽ khiến ngươi phi thường phi thường thỏa mãn." Hai chữ "thỏa mãn" được hắn đặc biệt nhấn mạnh.
Thạch Phi Hiệp liều mạng lắc đầu.
"Hay là Raton?" Gin rất biết phối hợp lập tức đổi người, "Ta thấy hắn tốt với ngươi lắm, ngươi với hắn cũng không đến nỗi nào, muốn ta giúp hai người tiến triển không?"
Thạch Phi Hiệp lắc đầu nguầy nguậy.
Antonio đột nhiên cất lời vàng ngọc: "Isfel."
...
Không chỉ Gin với Asmar sửng sốt, cả Thạch Phi Hiệp đang mải lắc đầu cũng dừng lại.
Gin bật thốt: "Thì ra là thế. Hèm, ta không biết nên nói mắt nhìn người của ngươi quá cao, hay là mắt ngươi quá nhỏ đây. Dẫu sao đã là anh em, nguyện vọng của ngươi chính là mong ước của ta. Ngươi cứ an tâm đi, nếu ngươi bỏ mình, chúng ta sẽ đốt vàng mã gửi cho. Nếu ngươi thành công, chúng ta sẽ giúp ngươi một chân tiếp nước!"
Tiếp cái đầu ngươi ấy!
Thạch Phi Hiệp hung tợn trừng mắt nhìn hắn.
Asmar cuối cùng cũng nghe thủng, "A, các ngươi đang chơi dắt mối hả?"
Gin mỉm cười: "Anh bạn nhỏ ý tưởng gì hay sao?"
Asmar lắc đầu.
"Không sao, chúng ta đã có cao thủ ở đây." Gin giải cấm chú bịt miệng Thạch Phi Hiệp.
Thạch Phi Hiệp vừa mở miệng câu đầu tiên đã là, "Asmar, đừng quên ai mang ngươi đến Con thuyền Noah, ngươi không thể học theo cái tên quỷ hút máu lấy oán trả ơn, vong ân phụ nghĩa kia."
Gin vuốt mông cười lạnh.
Asmar nói: "Chúng ta chỉ cùng đường, xe ngựa cũng là của ta đó nha."
Thạch Phi Hiệp: "..."
"Nếu không có ngươi, ta vẫn có thể tới Con thuyền Noah, ngược lại nếu không có ta, ngươi sẽ không thể trở lại.
"..." Ngươi có biết ta không muốn có ngươi đến thể nào không. Thạch Phi Hiệp chỉ hận không thể dùng chân đạp nát đầu hắn.
"Hơn nữa..." Giọng Asmar đột nhiên cao vút lên, ánh mắt tràn ngập khát khao và hy vọng. "Gìn và Antonio đều là thần tượng của ta, vì bọn họ, lên núi đao, xuống biển lửa, ta cũng cam lòng!"
Thạch Phi Hiệp: "..." Đây chính là hậu quả cúa chứng cuồng thần tượng quá đà.
Antonio lại mở miệng: "Thật ra, chuyện đó cũng không quá khó."
BẠN ĐANG ĐỌC
[DANMEI] - EDIT - U Linh Tửu Điếm (Hoàn)
HumorNội Dung Truyện : U Linh Tửu Điếm Thể loại: hài, thần bí, HE, 1vs1 Editor: Hiên, Cá, Tsuki Sau một thời gian dài thất nghiệp thì cuối cùng Thạch Phi Hiệp cũng tìm được công việc mới. Hắn làm quản lý tiền sảnh tửu điếm cổ nhất trên thế giới.Tửu điếm...