Người xưa chốn cũ (Phần 15)

558 47 8
                                    

Đây là phần cuối cùng của series " Người xưa chốn cũ". Có lẽ sẽ có vài phiên ngoại cùng tiểu kịch trường, nhưng thỉnh các bạn đừng quá hy vọng

- Thứ nhất nguyện Thiên địa dữ thọ đồng nhân...

- Nhị nguyện lê dân trăm họ đồng lòng...

- Tam nguyện phúc lộc trường mệnh...

- Tứ nguyện thiên hạ kháp cựu y...

Tiên nữ khẽ vung tay áo, để ly rượu đế nồng thơm mùi tuyết tháng chạp tung bay trong không khí, quyện với huyết mai đỏ rực như màu máu trong thời khắc giao thừa. Trường bào xanh ngọc phất phơ giữa gió ngàn, tạc nên dung mạo như tranh như họa, đẹp đến phi thực. Mỹ mạo đến nhường đó, thanh khiết đến nhường đó, tựa như bạch liên chốn cửu trùng thiên, không dính chút khói lửa hồng trần. Tiếng hò vang dội ào ào hưởng ứng, trăm ngàn người như một lời tạc đến xương, rầm rộ kém gì tráng sĩ ra đi thề không quay đầu trở về. 

Nàng đứng trên đài cao, phóng tầm nhìn suốt khắp núi non. Đây là Ngọc Thềm Cung, kia là những người đã hưởng ứng nàng bất chấp việc nàng còn chẳng biết chút gì về họ. Tiếng lao xao vọng lên rồi trầm xuống, hòa thành một bài ca liên miên không dứt. Vậy mà, giữ khung cảnh bao la ấy, đáy mắt nàng vẫn chỉ vấn vương bóng hình Người. Người đứng nơi ấy, hòa vào tất thảy, lại cũng cô độc hơn tất thảy...

--------------------------------

Thanh âm túc túc vang lên, đều đều trên con đường dài và hẹp. Chiếc xe ngựa nghiêng nghiêng ngả ngả thả vó trên con đường xanh mướt mát màu ngọc. Xe đi rất chậm, có lẽ không phải vì khó đi, mà vì chủ nhân thật sự muốn thả cước bộ như thế.

Một chốc, chỗ mành phía hông xe, một đôi bàn tay như bạch ngọc hiện ra rồi lại hạ xuống. Người phu xe nghe hiệu lập tức cho ngừng lại, nhanh chóng táp vào lề. Động tác dứt khoát, gọn ghẽ, dĩ nhiên là người biết võ, thậm chí trong giang hồ có lẽ phải nhị lưu trở lên. Chỉ thấy, phía sau bức rèm, dáng hình thiếu niên như ngọc tiến đến, nhẹ nhàng đáp xuống triền cỏ xanh um.

Chàng gật đầu cười với đánh xe, nhưng vẫn không rời đi, một bàn tay cố định cửa xe. Bên còn lại, ân cần đến cực điểm, ôn nhu đến cực điểm, khẽ vươn ra, chờ người kia.

Lam Thố nhìn người trước mặt, liền đặt bàn tay mình vào đó, lòng âm thầm xin lỗi. Bàn tay này, vốn không phải dành cho nàng, mà nàng lại hết lần này đến lần khác, chiếm dụng làm của riêng. Từng biện hộ rất nhiều lần, rằng nàng không biết, nàng không cố ít, là nàng được sự đồng tình của chàng, nhưng... tất cả chỉ là ngụy biện. Dối lòng chưa bao giờ tốt.

Song khoảnh khắc chàng nắm chặt lấy năm ngón tay, ôm lấy thân hình lảo đảo của nàng từ trên mã xa bước xuống, thâm tâm Lam Thố lại dậy nên tư vị hoảng hốt cùng ngạc nhiên. Chàng có ý, hay vô tình đều đâu có quan trọng nữa. Khi lòng nàng, đã đâm chồi, bén rễ...

- Nơi này là Trúc Lâm Sơn, là nơi ở của Đạt Đạt và Đan phu nhân... Muội xem. Đi thêm một đoạn nữa là đến Trúc Lâm Sơn Trang

- Ân... - Nàng đáp lại, khẽ đưa mắt ngắm nhìn theo hướng chàng chỉ. Quả thật, phía xa, trên vách đá khắc ba chữ lớn.

Thất hiệp kýNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ