Sương khói nhân gian, hồng trần khách... (Trung) (1)

353 35 7
                                    

Lam Thố đứng trước cửa rất lâu, trước khi quyết định có nên bước vào hay không. Và mất thêm chừng ấy thời gian để khẽ khàng gõ hai cái lên vách gỗ đỏ gụ của căn phòng.

- Mời vào!

Bên trong vang lên tiếng của thiếu niên trả tuổi, pha chút mơ màng của sáng sớm, trầm thấp lại dễ nghe. Tựa như chiếc lông vũ, khẽ chạm vào mặt hồ yên ả, gợn lên những ngọn sóng dịu êm của xúc cảm. Lam Thố đẩy cửa, đập vào mắt là gương mặt nghiêng nghiêng của chàng. Hồng Miêu ngồi trên giường, ngoại bào như có như không trên vai. Trung y có chút lệch, phỏng chừng người mặc không tiện, đem hai nút kết buộc ngược. Cổ áo mở rộng, hẳn chưa kịp cài thì nàng đã đến, để lộ vết sẹo Phong Long cứa qua, trên nền da trắng tuyết gai mắt vô cùng. Nhưng khiến người ta uất hận hơn cả chính là, đôi mắt sáng trong ẩn chứa nụ cười dịu dàng, không nhuốm hồng trần, không vướng bận khói lửa nhân gian, cứ như thế, bị tầng lụa bạch che khuất...

Lam Thố nhìn chàng cúi người, cố gắng tìm đôi hài xếp gọn dưới chân giường. Bàn tay vững trãi từng giữ chặt nàng, che mưa chắn gió giúp nàng mò mẫm trong im lặng.

- Để muội...

Nàng đã toan bước đến, trước khi sững người lại trước hành động của chàng. Hồng Miêu không gạt tay nàng ra, chỉ đơn giản làm dấu dừng, ôn thanh nói:

- Cảm tạ Lam Cô nương, tại hạ có thể làm được.

Đoạn, nhanh chóng đi hài vào, như sợ, như sợ nàng sẽ tiến đến, xâm phạm vào không gian của chàng. Nàng lặng đi, không gian cũng mờ mịt như sương khói. Từ trong sâu thẳm, có cái gì đó nứt toác, vỡ vụn.

- Cô nương đến tìm ta, chẳng hay có chuyện gì?

- A!- Nàng lau vội giọt lệ trong suốt lấp lánh trên hàng mi, hít sâu một hơi, cố lấy giọng tươi cười mà nói - Không có gì. Sư phụ sư nương lo lắng huynh mệt mỏi, bảo ta đến xem huynh có vấn đề gì không? Tiện thể đưa huynh đi dạo một chút. Hồng Miêu huynh thấy thế nào?

Hồng Miêu gật đầu, trên khuôn mặt an tĩnh như nước hồ thu chậm rãi nở nụ cười nhu hòa:

- Được như vậy còn gì bằng. Nhờ Lam cô nương dẫn đường...

Trái tim trong phút chốc lại bị bóp nghẹn một lần nữa. Lam Thố không thể không thừa nhận, đời này, nàng chưa từng căm hận ba tiếng " Lam Cô Nương" như vậy. Lam cô nương, Lam cô nương, như hiện thực hung hăng tát vào mặt nàng sự thật về việc người đã mất đi kí ức. Hồng Miêu, có lẽ sẽ rất lâu nữa, hoặc là không bao giờ gọi nàng là Lam Thố nữa rồi...

.

Hai người thả bộ trên con đường rợp bóng dương liễu. Nàng không dám đi nhanh, chốc chốc lại dừng lại, chỉ sợ người không theo kịp. Hồng Miêu vẫn thản nhiên bước, phong thái phiên phiên, dường như chẳng qua một buổi dạo chơi. Đôi mắt chàng không nhìn thấy, bị tầng tầng lớp lớp lụa trắng che đi, chẳng phá nổi vẻ tiên phong đạo cốt từ tận xương tủy. Mái tóc dài như gấm, thả tùy ý trên vai, trong xuân phong càng tự do thư thái. Tựa như trích tiên đọa giới, cao lãnh đến tốt cùng, không thể nào với tới được. Không thể, cũng không dám với tới...

Thất hiệp kýNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ