Chương 18: Được của

65 4 0
                                    

Triệu Tuấn lúc đầu sợ vô cùng, lúc sau nghe bọn họ nói chỉ cần hai chiếc xe ngựa, liền mừng rỡ, y vội vàng kêu lên: "Tốt, tốt, cho các ngươi, cho các ngươi."

Vừa nói, y vừa dẫn đầu nhảy xuống xe ngựa. Y vừa mới xuống xe ngựa, bọn cướp liền gào lên một tiếng, đồng loạt nhào lên.

Bọn chúng vừa mới lên xe ngựa, lại thấy phía trước có một trận bụi mù cuồn cuộn, một đội quân sĩ đang phóng ngựa chạy đến. Nhìn thấy đội quân kia, bọn cướp hoảng sợ, kêu lên loạn xạ: "Không còn kịp rồi" "Tháo ngựa ra, tháo ngựa ra" "Đúng, không cần xe ngựa, chúng ta mau rút lui."

Bọn họ tuy loạn nhưng hành động vô cùng nhanh chóng, chém ba cái liền đứt dây cương, nhảy lên lưng bốn con ngựa, chạy về phía Phùng Uyển.

Triệu Tuấn không ngờ quân binh đến nhanh như thế, lúc này hối hận vô cùng: vừa rồi nếu chống cự một lát, sẽ không phải mất bốn con ngựa. Y giận đến thét lớn: "Cản bọn chúng lại, cản bọn chúng lại!"

Y kêu rất to, nhưng ở đây toàn là phụ nữ và trẻ em yếu đuối, ai có thể nghe lời y đây? Tuy cóvài tên người hầu có vẻ khỏe mạnh,nhưng hai chân sao chạy lại bốn chân.

Mắt thấy bọn cướp càng đi càng xa, Triệu Tuấn giận đến ngã xuống đất.

Hướng bọn cướp chạy đến chính là chỗ của Phùng Uyển.

Những người này rõ ràng do nông dân giả trang thành, tư thế cưỡi ngựa của bọn họ không có ai chính xác, lúc cưỡi, còn có hai người té xuống từ trên lưng ngựa.

Vừa chạy, những người này vừa quay đầu nhìn bụi mù ở phía sau, trong giọng nói tràn đầy lo lắng bất an. Hán tử mặt vàng cầm đao hét lớn: "Tản ra, chúng ta tản ra chạy."

Giọng nói khàn khàn của y nhắc nhở bọn cướp. Bọn họ tản ra ngay lập tức, tuy thế nhưng vẫn chạy tán loạn trong rừng rậm.

Hán tử mặt vàng gục trên lưng ngựa vừa vung dây cương, vừa liên tiếp quay đầu nhìn lại. Có lẽ y quá khẩn trương, quá hoảng sợ hoặc có lẽ thuật cưỡi ngựa của y thực sự quá kém, khi con ngựa xông qua một cái cây to, y bị đụng phải nhánh cây, ngã bịch xuống đất.

Hán tử mặt vàng lăn mấy vòng liên tiếp, đụng vào hai tảng đá đến bể đầu chảy máu. Y hét lên một tiếng, ngã vào bẫy của thợ săn đặt, sau đó không còn nghe tiếng động nào nữa.

Hán tử mặt vàng có chuyện, đồng bọn của y cũng toàn một lũ ô hợp, thấy thế cũng không đến cứu giúp, ngược lại càng quát to, chạy trốn không thấy bóng dáng,

Lúc này, từ sau mấy cây to xuất hiện một bóng người.

Khanh vốn phong lưu\ Lâm Gia ThànhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ