Chương 33: Nghi ngờ

56 3 0
                                    

Phùng Uyển vừa mới lui ra, trong hương phòng đã có người hét lớn: "Có ma, sao dưới bàn hương này lại có cái động lớn như vậy?"

Một câu nói thức tỉnh những kẻ đang ngẩn ngơ. Chứng kiến phiến đá kia đã hoàn toàn dời đi, cửa động tối đen lộ rõ, một tráng hán đưa tay qua túm lấy tiểu Sa di kia, hỏi: "Bên trong có cái gì?"

Tiểu Sa di nào biết được? Thậm chí y còn không biết vì sao một phiến đá lành lặn đột nhiên lại tách ra.

Tráng hán ném tiểu Sa di đang lắc đầu hoảng loạn đi, thấy bên cạnh có rất nhiều tiểu nương tử xinh đẹp đều nhìn mình, vỗ ngực một cái, khí phách tận trời gào lên: "Để ông xuống xem thử."

"Được, ta cũng đi." Một hán tử mặc quân phục hiệu úy đi tới, đồng thời cùng y dời bàn hương đi.

Bàn hương vừa mới dời đi, tiếng bước chân dồn dập chợt vang lên. Trong tiếng bước chân, mấy hòa thượng trung niên mặc áo cà sa vàng óng ánh vội vàng kêu lên: "Không thể vào, không thể vào."

"Tại sao không thể?"

Hiệu úy nhìn chằm chằm vào mấy đại hòa thượng, duỗi tay đặt lên vỏ đao, quát: "Đi, đi xuống."

Thấy họ quay người định nhảy xuống, một hòa thượng béo hoảng loạn kêu lên: "Các ngươi như vậy sẽ quấy nhiễu Bồ tát!"

"Con bà nó, ông chỉ thấy thú vị mà thôi, nghe ngươi nói vậy, chắc chắn nơi này có vấn đề. Này, nhảy đi." Trong khi mấy hòa thượng bối rối kêu la, tráng hán kia hùng hùng hổ hổ nhảy xuống động với hiệu úy kia.

Người ở bên ngoài càng tấp nập, nhưng chỉ trong nháy mắt, năm sáu chục người đã vây quanh ba vòng trong ba vòng ngoài hương đường nho nhỏ này.

Vệ Tử Dương đã đội đấu lạp lên, trong tiếng ồn ào, y bước đến trước Phùng Uyển, nhìn nàng chằm chằm, y cười khẩy nói: "Phu nhân đúng là một người thú vị."

Y vươn cánh tay thon dài ra, phất qua mặt Phùng Uyển như gió xuân, bất đồng với ngón tay dịu dàng của y chính là giọng nói lạnh tanh như sắt đá, "Sao phu nhân biết dưới bàn hương này có một cái động? Giống như sao phu nhân biết Đông Sơn tự có một tên ăn mày là ta đây?"

Y kề sát nàng, phả từng hơi thở ấm áp hệt như sợi tơ len lỏi vào tai Phùng Uyển. Dù trái tim Phùng Uyển đã trở nên cằn cỗi, nhưng bây giờ cũng bởi vì hơi thở của y mà gương mặt phiếm hồng.

Nàng khẽ tránh ra, còn chưa mở miệng, một người đã xông đến. Nàng ta tóm lấy tay Vệ Tử Dương hất mạnh ra, sao đó đột ngột lao về phía ngực Phùng Uyển. Cú lao này quá mạnh quá đột ngột, Phùng Uyển lui lại hai bước, đập vào thân cây phía sau.

Trong lúc Phùng Uyển va mình vào thân cây đó, một cánh tay vươn ra đặt trước thân cây, đỡ cho Phùng Uyển. Có điều Phùng Uyển bị đụng đến nỗi nổ đom đóm mắt, tiếng kêu khó có thể nghe thấy truyền vào tai nàng.

Phùng Uyển vội ngẩng đầu, lo lắng nhìn về phía chủ nhân của bàn tay.

Vệ Tử Dương vẫn mỉm cười, ánh mắt của chàng luôn hờ hững như vậy, Phùng Uyển cũng không nhận thấy y có vẻ khó chịu.

Khanh vốn phong lưu\ Lâm Gia ThànhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ