Triệu Tuấn không cam lòng nhìn chằm chằm Phùng Uyển. Thấy nàng cúi đầu, hai tay xoắn chặt, dáng vẻ bó tay liền thầm than một tiếng, nghĩ ngợi nói: Dù Uyển nương có thông minh nhưng vấn đề hiện tại cũng khó khăn, chẳng trách nàng không có biện pháp. Thôi, hay là đi hỏi thúc phụ một chút thôi.
Phùng Uyển bên cạnh thấy y rơi vào phiền muộn bèn khẽ nhún chào, lặng lẽ bước lui ra ngoài.
Vừa mới lui ra khỏi, Nguyệt nương liền bưng một chén súp đi đến. Thấy Phùng Uyển, nàng ta khẽ chào, gọi: "Phu nhân." Giọng nói cung kính ngoan ngoãn.
Phùng Uyển đáp một tiếng, quay người liền đi.
"Phu nhân đợi một lát", Nguyệt nương gọi nàng, tiếng nói trong trẻo chứa sự sợ hãi hỏi han: "Phu nhân, phu chủ làm sao vậy? Cứ giống như là hôm nay không vui." Y mới vừa được thăng quan được ban thưởng hai ngày, theo lý hẳn là vui mừng một trận chứ.
Phùng Uyển hờ hững liếc nàng ta một cái, nói: "Nguyệt nương muốn biết thì hỏi phu chủ đi."
Dứt lời, nàng chậm rãi đi xuống bậc cầu thang.
Đứng ở trên bậc thang, Nguyệt nương dõi mắt nhìn theo bóng dáng Phùng Uyển rời đi. Một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, dịu dàng gọi: "Phu chủ đói bụng rồi à?"
Nguyệt nương thế nào, Triệu Tuấn ra sao tất nhiên không có liên quan gì tới Phùng Uyển.
Trong nháy mắt, một đêm nữa đã qua.
Triệu Tuấn dậy thật sớm, y trực tiếp tìm đến phủ thúc phụ nhà mình. Thế nhưng thúc phụ y chỉ là vũ phu, nào có cái thượng sách gì? Dù cho là hai người phụ tá trong phủ, nhìn vẻ mặt nói chuyện còn kém hơn Phùng Uyển có tri thức. Triệu Tuấn chỉ đành bất mãn trở về.
Gần như là Triệu Tuấn vừa mới ra cửa phủ, tiếng quản sự liền truyền tới từ ngoài cửa: "Phu nhân, có người tìm phu nhân."
Phùng Uyển đáp một tiếng, hỏi: "Người ở đâu?"
"Người đó nói là nhà mẹ đẻ phu nhân."
Người nhà mẹ đẻ? Phùng Uyển cười khẩy một tiếng, thầm nghĩ: Nhà mẹ đẻ ta còn có người sao? Đối với nàng mà nói, người thân của nàng chỉ có mẫu thân, mẫu thân đã chết thì cái nhà kia không còn bất kì quan hệ gì với nàng.
Kẽo kẹt một tiếng, Phùng Uyển đẩy cửa phòng ra.
Quản sự thi lễ với nàng một cái, nói: "Phu nhân, khách nhân đã an trí ở đại sảnh, bây giờ phu nhân muốn qua không?"
Phùng Uyển gật đầu nói: "Cũng được."
Dưới sự dẫn đường của quản sự, Phùng Uyển chậm rãi đi về phía đại sảnh vừa mới xây.
Trong lúc Phùng Uyển đi ngang qua, lão mụ tử của Nguyệt nương, đám người tỳ nữ Diễm nhi của Vũ nương đều ở bên cạnh ra ra vào vào. Thỉnh thoảng cũng chú ý đến Phùng Uyển và người trong đại sảnh.
Trong phòng, một hán tử trung niên khoảng ba mươi tuổi ngồi ngay ngắn, một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, còn có một thiếu phụ mười sáu mười bảy tuổi. Ba người đều có khuôn mặt dài, vẻ sắc bén bên ngoài không khác Phùng Vân là mấy.
BẠN ĐANG ĐỌC
Khanh vốn phong lưu\ Lâm Gia Thành
General FictionĐây là truyện không do mình ed 😌 Nhưng vì rất CUỒNG em nó. Muốn lưu lại trên trang của nhà 😘 để tiện cho việc theo dõi tình tiết mạch truyện ko bị gián đoạn. Mình xin phép các ed của bộ truyện cho mình đăng trên đây🤝🥳 Nếu có vđ j ko phải, mong...