Thấy Phùng Uyển lắc đầu nói không tức giận, Triệu Tuấn cũng không cảm thấy thoải mái.
Y nhìn chằm chằm vào ánh mắt vẫn bình tĩnh lạnh lùng của Phùng Uyển, lại bắt đầu bực tức.
Dằn lại nỗi bực bội, Triệu Tuấn cố gắng dịu dàng mở lời: "Bây giờ ta đi cầu kiến Ngũ điện hạ, Uyển nương có muốn đi cùng không?"
Phùng Uyển lắc đầu, nàng cúi người, "Thiếp mệt rồi."
"Vậy vi phu đi."
Y sải bước rời đi, đi được vài bước, y nghĩ đến Ngũ điện hạ vẫn coi trọng mình. Nếu không phải mới đến đây được mấy ngày, y đã cho người đi gọi rồi. Tin rằng chỉ cần mình nắm chắc, là có thể cầu được ước thấy.
Y lại nghĩ: Tin tức hỏi thăm được hai ngày nay cho biết mấy vị hoàng tử đều đã trưởng thành, tranh đấu gay gắt. Xem ra mình đã phạm phải sai lầm. Nếu một lòng ủng hộ Ngũ điện hạ, sao lại có thể tiếp cận Tứ điện chứ? Sai lầm này không thể tái phạm lần nữa.
Dù sao y cũng là người thông minh, suy nghĩ mấy ngày đã hiểu được vài điều quan trọng.
(Chic: Hoang tưởng thấy gớm = = )
Tối hôm đó, Triệu Tuấn kích động chạy về nhà.
Y vọt tới ngoài phòng Phùng Uyển theo bản năng, vừa định gõ cửa, đột nhiên nghĩ đến vẻ lạnh lùng của nàng, bàn tay vung lên sững lại giữa không trung.
Cắn răng, y quay người đi ra ngoài.
Chốc lát sau, trong phòng Mi nương đã vọng tiếng cười. Tiếng cười duyên của nữ tử hòa với tiếng cười sảng khoái của nam nhân, khiến cho bầu trời đêm tĩnh lặng cũng trở nên náo nhiệt.
Nghe tiếng cười đó, Phùng Uyển vừa quay về từ rừng cây sau nhà thầm nghĩ: Xem ra chàng thành công rồi.
Phất nhi vẫn luôn đi theo sau Phùng Uyển, bây giờ thấy nàng nhìn về phía gian phòng của Mi nương, tiến lên một bước nhỏ, tò mò hỏi: "Phu nhân, tại sao lang chủ lại vui vẻ như vậy? Có phải ngài đã làm quan rồi không?"
Lời này như thể câu hỏi, nhưng là lời nhắc nhở thì đúng hơn. Ả đang nhắc nhở Phùng Uyển vào phòng của Mi nương, phu chủ thê thiếp chung vui.
Phùng Uyển không hề quan tâm.
Lúc này, trong tiếng cười duyên của Mi nương, truyền đến giọng nói vui mừng của Triệu Tuấn, "Mi nương, nàng nói xem hôm nay ta gặp ai nào?"
Mi nương dịu dàng lên tiếng hỏi: "Phu chủ đã gặp ai vậy?"
"Ta gặp Tứ cô tử Phùng thị A Vân," Triệu Tuấn dương dương đắc ý, nói: "Chắc nàng không biết đâu, nàng ấy vào cung rồi. Ha ha, nhìn dáng vẻ của bệ hạ, có vẻ thích nàng ấy lắm."
Hóa ra Triệu Tuấn vào cung, đồng thời còn gặp Phùng Vân.
Hết thảy đều như kiếp trước, không có gì thay đổi, thay đổi chẳng qua cũng chỉ có nàng mà thôi.
Phùng Uyển cất bước, đi về phòng mình.
Mấy ngày sau, Triệu Tuấn vẫn bận rộn, có khi mấy ngày liên tiếp cũng chẳng thấy bóng dáng y đâu.
BẠN ĐANG ĐỌC
Khanh vốn phong lưu\ Lâm Gia Thành
General FictionĐây là truyện không do mình ed 😌 Nhưng vì rất CUỒNG em nó. Muốn lưu lại trên trang của nhà 😘 để tiện cho việc theo dõi tình tiết mạch truyện ko bị gián đoạn. Mình xin phép các ed của bộ truyện cho mình đăng trên đây🤝🥳 Nếu có vđ j ko phải, mong...