CHƯƠNG 212: Thực táng*, sợ phát khóc

1.6K 212 15
                                    

*Thực táng: Mai táng bằng cách ăn, nghĩa là ăn người đã chết.

Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, tranthayday

Mặc dù con thú nào đó ăn nói đơn giản lại thô bạo, nhưng tâm trạng Nam Tầm đang tốt nên không thèm chấp nhặt với nó, thế là cô khẽ cong khoé miệng nói: "Tiểu Bát à, thế giới này ngươi chọn cho ta, ta vô cùng thích, cảm ơn ngươi."

Tiểu Bát hừ hừ: "Có lúc nào mà ta không tốt với ngươi?"

Nam Tầm đột nhiên nhớ đến một chuyện, nhân lúc Tiểu Bát đang ở đây liền vội hỏi: "Tiểu Bát, tộc nhân của bộ lạc này thật sự ăn thịt người hả? Lần trước là ngươi doạ ta đi? Ta đã ở đây lâu như vậy, còn chưa thấy bọn họ ăn thịt người bao giờ, đến cả lời đồn ăn thịt sống cũng không đúng, bọn họ chỉ có một bộ phận là tương đối thích ăn nửa sống nửa chín mà thôi."

Tiểu Bát trầm mặc trong chốc lát, nói: "Gia thật sự không lừa ngươi, bọn họ ăn thịt người là thật. Hiện tại ngươi không thấy ăn chỉ vì chưa gặp được thôi."

Nam Tầm lắc đầu: "Mấy ngày trước trong tộc có một bà lão bệnh chết nhưng mấy người A Mãng cũng chỉ mang đi chôn, hoàn toàn không ăn bà ấy."

Tiểu Bát đang do dự không biết có nên giải thích một chút về nguyên nhân vì sao Tộc ăn thịt người không ăn bà lão đó cho cô hay không, thì đúng lúc này nhóm A Mãng đã trở lại.

Nam Tầm và mấy người phụ nữ vội vàng ra đón, nhưng còn chưa bước được mấy bước, sắc mặt mấy người phụ nữ đã thay đổi. Vẻ mặt của đám đàn ông lúc này thật không bình thường, bọn họ đều cực kỳ nghiêm túc, thậm chí vài người đã đỏ cả mắt.

Có hai người nâng một người đàn ông đầy máu đến chỗ đất trống giữa bộ lạc. Người đàn ông kia hiển nhiên là bị dã thú nào đó cắn trúng, cánh tay phải bị đứt một nửa, chân trái cũng bị cắn một miếng thịt lớn, lúc này đã tắt thở.

Mọi người lẳng lặng nhìn người dũng sĩ đã chết đi kia, bầu không khí trở nên vô cùng u uất. Người phụ nữ và con của dũng sĩ đó gào lớn, cô ấy muốn nhào qua, lại bị người đàn ông khác của mình kéo về.

Cảm xúc của Nam Tầm cũng bị bầu không khí tang thương lúc này đè ép. Có lẽ là từ sau khi tới đây cô chưa từng thấy thương vong, nên bỗng nhiên có người bị dã thú cắn chết, cái cảm xúc thương cảm này liền trở nên nặng nề gấp bội.

A Mãng nhìn một đám tộc nhân, chợt giơ cây giáo trong tay, cao giọng nói: "Dũng sĩ A Lôi của Tộc ăn thịt người chúng ta đã hy sinh trong lúc vật lộn với dã thú, cậu ta xứng đáng được nhận tang lễ tối cao của bộ lạc chúng ta —— Thực táng! Mỗi một ngày sau này, A Lôi sẽ sống mãi cùng chúng ta!"

Nam Tầm vừa nghe đến hai chữ "thực táng", trong lòng lập tức dâng lên dự cảm xấu. Sau đó, cô tận mắt nhìn thấy A Mãng "rắc rắc" chặt đầu A Lôi xuống, cái đầu bị hắn đặt trên một chồng đá, mà tay chân của A Lôi thì bị các tộc nhân cắt thành miếng đặt trên lửa nướng. Chờ thịt chín, mọi người liền chia nhau ăn sạch sẽ, ngay cả phụ nữ cũng ăn.

[Edit-P1] Mau Xuyên: Vai ác lại hắc hóa - Lỏa Bôn Man Đầu (Thế giới 5-8)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ