Trong phòng.
"Này anh bị sao vậy hả? Sao nhìn mặt anh xanh như tàu lá chuối thế này...?"
Phương hốt hoảng lay lay người Guy hỏi han, khi thấy anh thở một cách gấp gáp khó nhằn, mặt cắt không còn giọt máu, bờ môi tím rịm dường như sắp ngất đi.
Cô rối trí không biết làm gì, cũng chẳng biết anh ta bị cái quỷ gì nữa. Bí bách quá không có cách nào hết, cô hít một hơi thật sâu rồi áp vào môi anh, hô hấp nhân tạo để anh điều hòa lại hơi thở của mình.
Phải mất vài phút Guy mới có thể thở một cách nhẹ nhàng hơi nhưng vẫn còn cảm thấy khó chịu, anh nắm chặt lấy cánh tay phương, cố gắng nói ra một câu không rõ chữ:
"Thuốc ở trong tủ, gần bàn làm việc."
Phương vội đứng dậy chạy đi tới cái tủ nhựa màu đen, lục tung cả lên một cách nhanh chóng để tìm thuốc cho Guy. Cố gắng giữ bình tĩnh, cuối cùng Phương cũng thấy lọ thuốc màu trắng, vội vàng mở nắp đổ vào bàn tay vài ba viên thuốc màu trắng rồi vớ nhanh lấy chai nước lọc chạy đến bên Guy đưa cho anh.
Anh đưa thuốc vào miệng nuốt ực xuống, tu chai nước một hơi đến nửa chai. Lúc này anh mới thấy bắt đầu bình thường trở lại, thật sự vừa rồi anh không thể thở được như thể chết đi sống lại vậy.
Phương ngồi bên cạnh nhìn Guy với ánh mắt thắc mắc đáp:
"Anh bị dị ứng gì sao?"
"Cua!"
Guy đáp một chữ gọn lỏn, vẻ mặt bơ phờ khi vừa bị thứ cua chết tiệt kia hành hạ.
Phương chỉ "Ờ" một cách vu vơ rồi lên tiếng đáp:
"Anh cũng bị dị ứng cua giống như Hồng Quân vậy, anh ấy cực kì ghét ăn cua. Ủa anh ăn cái gì có cua mà không biết sao?"
Guy "Ừm", nghiêng đầu sang nhìn Phương với ánh mắt chứa đựng một cảm xúc gì đó khó nói, cô vẫn nhớ anh bị dị ứng cua và ghét ăn cua tới cỡ nào, bất giác lòng chợt có chút lay động nhưng chỉ là nhất thời. Anh trầm giọng đáp:
"Cám ơn cô!"
Phương chợt cười, quơ tay đáp: "Không cần, đó là điều tôi nên làm thôi."
Chợt bụng Phương kêu ráo lên, cô lấy tay sờ bụng với vẻ mặt mếu máo, than thở:
"Nhà anh có gì ăn không, tôi đói bụng quá đi. Cả đêm qua uống rượu không ăn gì rồi."
Guy chống ta đứng dậy với vẻ mặt trầm ổn, nhìn Phương đáp:
"Đợi một lát, tôi sẽ vào liền!"
Nói rồi anh đút tay vào túi quần đủng đỉnh mở cửa đi ra ngoài rồi đóng cửa lại, để Phương một mình trong phòng với cái bụng đói meo.
Vừa thấy anh bước ra, bác Sò ngay lập tức xông lại sốt sắng hỏi:
"Thiếu gia có sao không vậy? Làm lão già này sợ chết đi được đấy."
"Xin lỗi, vì để mọi người lo lắng. Nói với ông già của tôi, tôn ổn."
Guy cất giọng, cảm thấy hơi ấy nấy cho hành động vừa rồi của mình.
YOU ARE READING
12 GIỜ 30!
General FictionGiới thiệu: "Chiếc bình thủy tinh vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, phải chăng đôi ta rồi cũng như vậy?" "Giờ phút này đây, anh và em tựa như đôi kim đồng hồ lúc 12 giờ 30. Quay lưng lại với nhau, nhìn về phương khác nhau và buông bỏ tất thảy mọi thứ. Hư...