Phố đã bắt đầu rộn ràng, con đường xung quanh một sân vận động rộng lớn ở Seoul trở nên tấp nập, đông người qua lại. Mây trời kéo về thật nhiều, tuyết chỉ còn lại phấp phới vài hạt bay phả trong không khí, vô tình tạo nên khung cảnh của muôn ngàn sự thơ mộng. Sự kiện nóng hổi những ngày qua chẳng phải là thời tiết, mà là 'trận chiến' của thầy Park và quê nhà của thầy vào chiều nay.
Trận giao hữu giữa hai đội tuyển quốc gia Việt Nam và Hàn Quốc mang tính chất thắng - thua sau khi diễn ra cũng là lúc kết thúc đợt tập trung dài hơn một tháng của tuyển. Để các cầu thủ trở lại câu lạc bộ, chuẩn bị cho lượt về giải đấu vô địch quốc gia.
Bác sĩ Tuấn tối qua đã bảo với ban huấn luyện về khả năng ra sân của đội trưởng Lương Xuân Trường là hoàn toàn có thể, vì vậy mà hôm nay tên anh đã có trong đội hình đá chính.
Khoảnh khắc ở trong phòng thay đồ, đồng đội xung quanh ai nấy cũng cười đùa, tạo không khí vui vẻ cho nhau xem, duy chỉ có vị đội trưởng là gương mặt trông vô cùng áp lực, anh chỉ chọn ngồi một mình, nhắm mắt lại, tựa sát tấm lưng vào ngăn treo quần áo của riêng mình, nghe bài nhạc du dương trong cơn mê đắm.
Trận đấu lát nữa có quan trọng mấy đâu, thế nhưng sẽ là trận đấu cuối cùng của đời anh nhỡ khối u đang tồn tại trong mũi là ác tính.
Cuộc đời thật lắm điều trớ trêu, kẻ tổn thương lại càng phải chịu nhiều tổn thương hơn...
Anh vẫn chưa đi được một phần ba cuộc đời, thế nhưng muôn vạn đắng cay trong cuộc đời anh đã chịu đầy đủ. Giá như được sinh ra ở một hành tinh khác, khi đó con người sẽ không phải cố gắng bằng mọi cách để theo đuổi đam mê, vì có một loại đam mê chỉ mang về ánh hào quang, rồi khi vụt khỏi đó, trước mặt lại là con dốc thẳng đứng đưa xuống vực thẳm mà chẳng ai thấu.
Lương Xuân Trường hé mở ánh mắt, mơ mơ màng màng trông thấy nụ cười vô cùng đáng yêu của Quang Hải đang cố gắng tranh lấy quả bóng từ tay Tuấn Anh, phía xa xa là Văn Toàn đã mặc chỉnh tề trang phục thi đấu, trên môi đặt sẵn nụ cười để trêu tức Công Phượng đang chơi trò tung chai nước. Một thoáng chốc vụt qua anh, là tên Đức Huy đang cố ôm ấp và dùng hai tay chọt vào nách Đức Chinh, cả hai giỡn hớt nghe vô cùng ồn ào.
Dẫu bờ mi anh sắp khép lại cho một giấc ngủ tạm thời, thì điều vô tình khiến từng hạt nước li ti bên trong bỗng rưng rưng, ngay đối diện, là Văn Thanh chỉ đứng một mình lặng lẽ, quan sát mọi người, trong một giây bất chợt, em người yêu đã chú ý đến anh.
Hai đôi mắt khẽ nhìn nhau giữa đám người qua lại, giữa muôn tiếng cười đã che lấp đi tiếng lòng sâu thẳm. Anh khẽ trao cậu một cái khuếch môi nhẹ nhàng lên vực má, cậu cũng chỉ cười cười nhận lấy như ngày đầu tiên từng quen.
Còn, nếu như khối u là lành tính, thì trận đấu hôm nay đương nhiên không phải là trận đấu cuối cùng, nhưng những hình ảnh quen thuộc thế này, sẽ rất lâu nữa mới lặp lại trong ánh mắt anh.
...
Tiếng còi của trọng tài vang lên ngay giữa mặt sân rộng rãi, đội chúng ta phát quả bóng đầu tiên, ngay ở khoảnh khắc này, Lương Xuân Trường đã bỏ qua tất cả những chuyện của riêng mình, một mực tập trung cho sự việc đang diễn ra cùng với chiếc bóng tròn.
BẠN ĐANG ĐỌC
Trường Tình Sử Ký - XT6
Fanfiction"Em đã thấy anh đeo nhẫn đôi với anh Nhô, cũng không sao cả. Bây giờ em chỉ cần những lúc anh rảnh rỗi, hãy lại tìm đến em, có được không?"