Đối Phó (1)

315 22 2
                                    

Cảnh sát đưa tin báo khẩn cấp về tên tội phạm vượt ngục, cho rằng chính hắn là là kẻ đã tấn công Vũ Văn Thanh dẫn đến chấn thương vùng đầu, khiến cậu bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.

Bên trong chiếc xe mà Kim đang lái, Lương Xuân Trường trầm ngâm vô tư, hai bàn tay cứ đan chặt vào nhau. Chẳng biết hôm nay khi đến bệnh viện, tình hình của em người yêu đã ổn hay chưa, và cũng có thể là, anh tiếp tục tự trách bản thân không làm được gì. Tên Kim cứ mãi nói về điều đó cho người bạn thân nghe, hắn tiêm nhiễm vào đầu óc Lương Xuân Trường một chất độc tinh thần về sự vô dụng khi đôi mắt anh chỉ thấy toàn là bóng tối, mặc nhiên sẽ không thể giúp được gì cho người đang nằm trên giường...

"Trường đến đó thăm bạn rồi thì về tiệm. Đừng ở bệnh viện quá lâu! Sẽ ảnh hưởng đến quá trình hồi phục của Trường..."

"Tớ thì vẫn thế thôi. Không nhìn được gì nhưng vẫn khoẻ chán. Còn bạn tớ, cậu ấy bị người ta tấn công, bây giờ còn đang rất nguy kịch. Tớ không thể bỏ rơi được!"

"Cậu càng phản bác lại lời tớ thì chỉ càng cho thấy cậu quá vô dụng thôi..."

Đến trước cửa bệnh viện, Xuân Trường bực dọc xuống xe. Kim ở bên trong, cố gắng nói thêm một câu ra bên ngoài.

"Hai tiếng sau tớ đến đón..."

Xuân Trường dừng lại, vội nhăn mặt cau có.

"Không cần mà..."

"Nghe tớ, thời gian này để tớ ở bên cạnh cậu!!!"

Chiếc xe rời đi trong phút chốc, trước đó là cú vẫy tay chào của Kim, cộng thêm nụ cười có phần mãn nguyện. Nhưng, Lương Xuân Trường vẫn là không nhìn thấy và quay đi. Một mình anh mò mẫm vào trong khu bệnh viện rộng lớn, vội vội vàng vàng để đến gặp mặt Vũ Văn Thanh.

Rồi khi gặp được, bản thân anh đội trưởng mắt mù chỉ biết đến bên cạnh, nắm chặt tay cậu mà không muốn buông. Kể cả cậu, kể cả anh, chẳng biết là đã làm chuyện có lỗi gì với trần đời, để rồi mỗi người phải chịu những tổn thương khi ở cạnh nhau chưa quá lâu.

Vũ Văn Thanh, kẻ ngốc nghếch thường ngày, nay sao lại nằm yên bất động nơi xứ người mà chưa hẹn ngày tỉnh lại, phải chăng là có ẩn khuất đằng sau...

Nguyễn Công Phượng mở cửa phòng bước vào trong với gương mặt lạnh lùng, cau hai hàng lông mày vào nhau, đôi môi nghiền chặt. Hắn chạm một tay vào bờ vai Lương Xuân Trường. Anh đội trưởng trong phút chốc cởi bỏ mắt kính, đứng dậy, nhận ra là mùi hương của tên tiền đạo nên vội thở phào nhẹ nhõm, đúng là người mình đang chờ đợi.

"Cảnh sát đã điều tra rất kỹ, kết luận mới đưa ra, chuyện này không đơn giản là do thằng tội phạm vượt ngục gì đó làm. Những vết thương trên người thằng Thanh có rất nhiều, thử hỏi nếu là thằng tội phạm, không thù không oán, lại cao to lực lưỡng thì đâu cần phải gây ta nhiều thương tích như thế, một cú đấm cũng đủ chết..."

Anh đội trưởng cực kỳ hoang mang sau khi nghe tên tiền đạo giải bày. Nhưng ngẫm lại cũng đúng, Công Phượng từng tận mắt nhìn thấy tên tội phạm được một lần trong đêm ở nhà, thân hình đó đủ để hắn nhận định được những điều trên chứ không cần đợi đến cảnh sát. Vả lại, nếu như là thật thì tại sao Văn Thanh là người duy nhất bị tấn công trong tất cả các ghi chép việc hắn gây ra kể từ khi vượt ngục mà không phải là bất kỳ người dân nào khác.

Trường Tình Sử Ký - XT6Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ