Ngoại Truyện 5: Rời

364 22 6
                                    

Mùa đông năm nay không mấy lạnh lẽo, nhưng lại dài đằng đẳng. Từng hạt sương mai ngoài kia sáng sớm đã xuất hiện, rồi lại bong tróc, tan vào không khí như cái cách nó để lại cho đời sự mờ tịt. Mùa đông chẳng buồn đổi hướng, còn ngày tháng thì cứ trôi, trôi mãi đến khi mùa đông dần tàn, chớm nở những ngọn đào đầu tiên thay thế cho hình ảnh hoa tuyết nhiều tia nhọn.

Đợi để được nhìn thấy mặt anh, khó nhằn hơn những gì đã mường tượng.

Đêm Giáng Sinh, đến lượt từng dòng người dắt tay nhau đi trên phố. Sao nghe có vẻ ủ mượt, là giọng văn mười năm trước, nhưng lại là thật, nó chẳng hề sai trong bất kỳ thời đại nào, chỉ có riêng anh và cậu là không đúng.

Hắt hơi biết bao nhiêu lần, Văn Thanh đã bắt đầu cảm thấy chóng mặt, đôi bàn chân lạnh lẽo co lại trong sự cô độc. Dẫu vậy mà, mùa đông không lạnh là không lạnh thật, có lạnh vì chắc là thiếu vắng hơi ấm của kẻ kia, một thứ 'lò sưởi' ngọt ngào nhất của cuộc đời cậu, hôm nay không có ở đây.

Bản thân cậu ngồi giữa đám anh em nhốn nháo, rồi khi đến giờ, từng người từng người rời đi, chính là đi theo những cuộc hẹn hò chính cho đêm Noel đầy gió lạnh này. Ở tiệm cà phê với chiếc bàn lớn có nhiều ghế gỗ bao quanh, chỉ còn lại một mình cậu.

Cậu vội đưa mắt nhìn ra phía ngoài khung đường, đông đúc, chật chội là như vậy, nhưng lại không có bóng dáng ai quá quen thuộc, không có một phép màu nào mang nụ cười của anh đứng bên kia lề đường, hai tay vẫy vẫy, gọi lên hai tiếng 'em ơi'. Cậu, vẫn chỉ là tưởng tượng ra rồi âm thầm tự trách mình khờ dại. Điếu thuốc trên tay đã tàn từ bao giờ, cậu vẫn chưa hết chìm vào làn khói ủy mị.

Cũng do cậu, tuần trước đã nói lời chia tay anh, bảo rằng anh quá cố chấp trong tất cả mọi chuyện, quyết định chuyện gì cũng đều bỏ qua ý kiến của đối phương. Để rồi hôm nay, chính tai nghe người ta bảo anh về Tuyên Quang là để hỏi vợ, cậu mới nhận ra, lời chia tay hôm ấy là lời nói trong lúc nóng giận, mà khi nóng giận thì nói gì cũng sai lầm.

Chẳng biết là thật hay giả, đến khi vẫn còn mặn nồng thì lại chia tay, rồi chia tay nhau thì liền lau nước mắt bằng tình yêu mới, con người kia, hãy nói với cậu rằng, anh chỉ đang đùa giỡn thôi, được không?

Bởi vì lúc chia tay, em cũng chỉ đùa giỡn thôi.

...

Đêm nay là đêm thứ tám cậu ngủ tại căn phòng số 6 hiu quạnh, một mình. Biết là học viện đang trong kỳ nghỉ, nhưng anh cũng đâu cần nghỉ lâu đến như vậy, anh cũng đâu cần thể hiện ra bên ngoài rằng bản thân đang cố trốn tránh cậu, để rồi bỏ lại mình cậu nằm bơ vơ ở đây, nhớ anh khôn xiết, làm việc gì cũng chẳng được, tâm trí cứ mơ hồ, mải tưởng tượng về một kết thúc không mấy tốt đẹp.

Tấm ảnh anh đăng lên mạng, cậu đã xem, anh với nụ cười tươi, ngồi trong một không gian quán ăn được bày biện khá đặc biệt. Vẫn là không gian đó, cô gái kia cũng có một tấm ảnh cho riêng mình. Nếu như là lúc bình thường, cậu sẽ một hai hòng hộc, gọi điện mắng chửi anh cho đã mồm, đợi anh về sẽ vờ đập điện thoại của anh, bước cuối cùng là ngấu nghiến hôn cổ anh rồi quăng thẳng lên giường. Nhưng bây giờ đã khác, cũng là như bình thường, nhưng cậu đành bất lực, không thể làm gì.

Trường Tình Sử Ký - XT6Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ