Đến buổi tối khi Vương Nhất Bác thức giấc thì Tuyết Nhi vẫn còn chưa trở về. Hắn đầu óc cùng với năm bảy phần mụ mị từ trên giường đứng dậy, đi đến bên cạnh bàn trà đặt ở giữa phòng ngồi xuống, không nhanh không chậm cầm lên một điếu cày có cán dài nạm ngọc thạch anh bóng loáng, sau đó đem xác thuốc rắc đều lên ống tẩu châm nó trên ngọn nến đang cháy cho tới lúc nghi ngút khói toả.
Năm ngón tay thon dài đỡ dọc theo thân tẩu nâng cao đến miệng, hắn bắt đầu thư thả rít sâu một hơi. Ngụm khói mờ ảo như sương mù lần lượt bị hắn nhả vào không gian bốn bề có chút u tối này. Thế nhưng càng ngược lại với khung cảnh tĩnh lặng như tờ, tâm trí hắn giờ này dường như đang nhẹ hẫng hư thoát, lơ lửng bay cao chạm lên bảy tầng tiên giới, chính bởi vì thứ chất kích thích đê mê câu hồn từ nha phiến đang chậm rãi len lỏi vào máu thịt, từng chút từng chút gặm nhắm ăn mòn sạch sẽ đi toàn bộ linh thức của hắn.
Trong cơn hoang đường khoái hoạt trùng trùng bủa vây, hắn chợt mập mờ nhìn ra được nửa phần ánh sáng còn le lói của lương tri, mới thống khổ mà nghĩ tới bản thân hà cớ gì lại trụy lạc đến bước này?
Nếu như hắn và Tuyết Nhi...nếu như...có thể đường đường chính chính sống bên nhau, có lẽ hắn cũng không bao giờ muốn bản thân biến thành cái bộ dạng nửa sống nửa chết như bây giờ. Chỉ đáng tiếc cha của hắn lại là một kẻ máu lạnh vô tình, thà ép hắn cưới một người mà hắn không hề yêu, chứ nhất quyết không để hắn mang Tuyết Nhi về nhà.
Vương Nhất Bác tròng mắt có chút đỏ ngầu, đầu ngón tay miết lên cán tẩu cũng dường như là sắp phát ra tia lửa, hắn tất nhiên không thể hận cha hắn, chỉ có thể đem địch ý tựa thiếc hải địa càn, trút hết lên trên người nào đó mà hiện tại ai ai cũng đều xem y là chính thất của hắn.
"Anh chờ em có lâu không?"
Tuyết Nhi khuôn mặt ửng hồng vì men rượu từ bên ngoài bước vào, nhìn thấy tam thiếu đang ngồi cạnh bàn trà thần sắc một bộ trầm tĩnh, giống như đang tư lự suy ngẫm điều gì thì liền cười cười lên tiếng.
"Tiểu Thúy mang vào đi!"
Lại nhanh lẹ đối nha hoàn đi phía sau lưng, ra lệnh cho cô bê mâm thức ăn đem vào bên trong cẩn thận bày biện.
"Em đã uống rượu sao?"
"Một chút thôi, anh cũng biết mà, làm sao tránh khỏi!"
Tiểu Thúy sau khi dọn đầy một bàn thức ăn thì liền nhìn thấy cảnh tượng chủ nhân của cô ngồi vào trong lòng tam thiếu mà nhẹ giọng nũng nịu. Kỳ thật đối với cô cái màn âu yếm khanh khanh ta ta này nhìn riết cũng quen mắt đi, Tiểu Thúy sau đó mặt cũng không có gọi là biến sắc gì mấy, kính cẩn cuối đầu rồi nhanh chóng lui ra cửa, trả lại cho bọn họ tư cảnh tương ý của riêng hai người.
"Tuyết Nhi! Em có trách ta hay không?"
"Tam thiếu anh hôm nay làm sao? Đừng nói mấy lời như vậy! Em có thể hiểu mà, chỉ cần anh coi em là duy nhất, em có chết cũng muốn là người của anh!"
Vương Nhất Bác vòng tay ôm siết cơ thể mảnh mai của Tuyết Nhi đang đặt trọn trong lòng mình, chăm chú nhìn say đăm vào đôi mắt mờ hơi sương nhạt của cô, sau đó chậm rãi thu hẹp khoảng cách giữa hai người bằng một nụ hôn quyến luyến mật điềm.
BẠN ĐANG ĐỌC
[NHẤT CHIẾN] TẬN NGUYỆT TÀN VÂN
FanfictionCP : BJYX Thể loại: Đam mỹ, sinh tử văn, ngược luyến, lấy bối cảnh giả tưởng thời kỳ cận đại Trung Quốc. Giới thiệu: Nhất Bác là con trai út của một thế gia hào môn, vì sự bắt ép của cha mẹ nên phải buộc lòng lấy anh về làm vợ, trong khi cậu đang y...