Chương 7: Doyeon, cô nói xem rốt cuộc chúng ta là gì đây?
Tối hôm qua cô ấy... có nói với cô điều gì không?!
Doyeon nhìn vẻ mặt xám như tro của Yoojung, đầu nghĩ tới tình huống hỗn loạn tối qua, dường như trừ bỏ oán hận Yoojung vừa nặng vừa say, thật tình không nhớ rõ vị đại tiểu thư kia có nói chuyện gì hữu dụng.
Nhưng thật ra đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy người luôn cứng rắn, kiêu ngạo như Yoojung có vẻ mặt căng thẳng như vậy, Doyeon cảm thấy mình thật xấu xa muốn đùa với nàng một chút, đành xin lỗi bản thân vậy.
"Cô nói câu nào?" Mặc cho Yoojung níu chặt góc áo cô, Doyeon cong khóe miệng, hỏi.
"Toàn bộ!"
Thời điểm quan trọng, sức lực Yoojung mạnh lạ thường, nàng túm góc áo Doyeon làm cô mất thăng bằng ngã ngồi xuống đầu giường, sau đó nàng dịch đến bên người Doyeon, càn quấy không chịu buông tay.
"Để tôi nhớ xem..." Doyeon buồn cười, lúc này Yoojung đã dựa theo kinh nghiệm bò đến, cưỡi trên người Doyeon, đè cả người cô xuống giường. Sờ sờ mũi, Doyeon giương mắt nhìn Yoojung, "phì" cười nói: "Đúng rồi, cô ấy có kêu tôi nhắc nhở cô, nếu cô không cẩn thận sẽ béo như trái banh."
Trên thế giới, đại khái không có người phụ nữ nào nghe người khác nói mình giống như trái banh còn có thể vui nổi, huống chi là người ham làm đẹp như Yoojung. Nàng thoáng chốc đen mặt, u ám bao phủ, nàng cúi người xuống, vẫn duy trì khoảng cách với Doyeon, chóp mũi gần như chạm nhau.
"Ý của cô là, tôi rất mập?" Yoojung hơi nhếch mày, bởi vì vị trí của hai người, khiến cho Yoojung có thể từ trên cao nhìn xuống Doyeon bên dưới, tựa như nữ vương kiêu ngạo. Ánh mắt đó, khí thế đó, căn bản giống như đang bắt Doyeon phủ nhận.
"Không, vừa đẹp." Yoojung ép tới nỗi Doyeon muốn ná thở, cô đành phải thỏa hiệp, hy vọng Yoojung có thể nhanh chóng leo xuống.
Nói thật hay nói dối không quan trọng, chỉ cần Doyeon chịu ngoan ngoãn thỏa hiệp, đây mới là điều Yoojung muốn. Nghĩ vậy, nàng leo xuống, nghiêng người nằm bên cạnh Doyeon, nhớ tới Lee Naeun tối qua, giả vờ vô tình hỏi: "Hôm qua không cản trở cô cùng Lee tiểu thư hẹn hò chứ?"
Yoojung đương nhiên biết tối hôm qua Somi cố tình, cũng đâu phải thật sự không có cách đưa kẻ say rượu như mình về nhà, cho dù thật sự làm không được, cũng có thể kêu lái xe hoặc người khác hỗ trợ, nhưng nàng lại cố tình kêu Doyeon.
Ý đồ này, Yoojung hiểu được.
Mình, thích Doyeon.
Yoojung chôn đầu xuống, không nhìn tới Doyeon, lời này quả thật chính là ..., vừa nghĩ đến nó, Yoojung lại như bị điểm huyệt câm, rơi vào phiền nhiễu, bực bội không chịu nổi.
Cắn ngón tay, Yoojung buồn bực không lên tiếng, trong lòng không tránh khỏi bối rối. Mùi nước hoa trên người Doyeon, lại vẫn cố tình tràn ngập trong mũi Yoojung.
"Không có." Doyeon hơi lắc lắc đầu, giọng thản nhiên, cũng rất êm tai. "Bằng không tôi cũng không đi đón cô."
Đây là ý gì?
Ý của Doyeon chỉ muốn kêu Yoojung không cần buồn phiền, ý muốn nói nàng không có phá đám cuộc hẹn của mình, nhưng Yoojung nghe xong lại không nghĩ như vậy.
Không tức giận, nhưng trong đầu Yoojung vẫn mờ mịt như trước, cũng lười giận, chỉ miễn cưỡng hỏi: "Vị Lee tiểu thư kia, có phải tôi đã gặp qua ở đâu rồi không?"
"Người chủ trì tiết mục ở đài truyền hình, hoạt động văn hóa lần trước cô chắc có gặp qua."
"A, là cô ấy, tôi nhớ ra rồi." được Doyeon nhắc, Yoojung liền nghĩ tới, hỏi: "Cô làm sao quen biết cô ấy?"
Doyeon ngồi dậy, "Đây là vấn đề riêng tư, không cần trả lời."
BẠN ĐANG ĐỌC
[DoDaeng] Không Thể Tách Rời [Hoàn]
ФанфикKim Doyeon & Choi Yoojung. Phúc hắc công x Ngạo kiều thụ. Ngọt, có H Trên giường làm tình không có nghĩa dưới giường hữu ái, cộng sự trong công tác cũng không có nghĩa bên ngoài là bạn bè. Theo nhu cầu hảo tụ hảo tán, thoải mái gặp mặt, vui vẻ chi...