Yoojung mơ một giấc mơ, một giấc mơ mang màu sắc thật tươi đẹp.
Trong giấc mơ nàng hung hăng đặt Doyeon dưới thân, từ trên cao nhìn xuống như một nữ vương kiêu ngạo, mà Doyeon chính là giáo đồ thành tín, sùng bái dưới hào quang của nàng.
Trong phút chốc, bốn mắt nhìn nhau, thật sự chính là củi khô bén lửa. Mắt Doyeon loé sáng, nàng chưa bao giờ nhìn thấy ánh sáng nóng rực như vậy, dường như làm chói mắt Yoojung.
Nàng yêu chết được ánh mắt nóng rực của Doyeon truy đuổi nàng.
"Nói, cô có yêu tôi không?" Đón nhận ánh mắt nhiệt tình của Doyeon, Yoojung cúi người xuống, môi hôn khóe miệng của cô, ái muội hỏi.
Cánh môi Doyeon hơi giơ lên, nhẹ nhàng nói câu gì đó, nhưng Yoojung lại nghe không rõ, chỉ cảm thấy tứ phía ồn ào. Nàng buồn bực vô cùng, kề sát tai muốn nghe rõ câu trả lời của Doyeon, nhưng tai lại nghe thấy tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên.
Yoojung không kiên nhẫn phất phất tay, ý muốn đuổi cái tiếng nhạc phiền phức đó đi, nhưng tay quơ qua quơ lại trong không trung, âm thanh đáng giận kia lại chỉ tăng không giảm.
Cuối cùng Yoojung bất mãn tỉnh dậy từ trong giấc mộng, nàng mơ mơ màng màng mở to mắt, bàn tay hướng tới ngăn tủ đầu giường, ấn cái đồng hồ báo thức đang vang lên không ngừng.
Ánh mặt trời chiếu vào chói mắt, Yoojung xoay người, theo bản năng mở to mắt nhìn xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng Doyeon ngủ cạnh mình.
Đúng, Doyeon.
Nhắc tới Doyeon, tối hôm qua......
Nhớ tới chuyện tối qua, đầu óc Yoojung liền hoạt động.
Nàng giật mình muốn ngồi dậy, lại cảm giác xương sống thắt lưng mềm yếu vô lực, căn bản là không còn chút sức lực nào. Cau mày, nàng mù mờ nhớ lại trận kịch liệt tối qua, sắc mặt trầm xuống, nàng lập tức hiểu được nguyên nhân vì sao hôm nay không thể động đậy, xét đến cùng đều do tối hôm qua miệt mài quá độ.
"Thức rồi?"
Tên đầu sỏ gây ra chuyện Doyeon vừa tắm xong, nghe động tĩnh, liền từ phòng tắm đi ra, đứng bên giường Yoojung.
Chuyện tối qua vẫn còn nhớ rõ trong ký ức, thời khắc này lại nghe tiếng Doyeon, Yoojung bản năng xoay đầu, né tránh ánh mắt Doyeon.
"Ừ." Lười biếng lên tiếng, Yoojung ngồi xuống, vòng eo truyền đến cảm giác đau đớn khó tả. Nàng tựa vào đầu giường, hung hăng liếc một cái đầy oán hận kẻ gây chuyện, nói: "Nhờ phúc của giám đốc Kim cô, tôi hôm nay xém chút nữa không thể ngồi dậy."
"Phì~" Doyeon nghe vậy, rũ mắt lên xuống quan sát Yoojung, mới sờ sờ mũi, cười rộ lên. "Đây cũng đâu phải lỗi một mình tôi."
Không cần hỏi cũng biết lời Doyeon nói đầy ám chỉ, lập tức khơi gợi trí nhớ Yoojung, nàng nhớ tới tối hôm qua bản thân mình làm chuyện thật mất mặt, khỏi nghĩ nữa, khẽ 'hừ' một tiếng, không thèm nhắc lại.
"Đói bụng không?"
Yoojung vốn đã chuẩn bị sẵn sàng chờ Doyeon chế nhạo sự chật vật của nàng, lúc này nghe Doyeon hỏi vậy, nàng hơi giật mình, cuối cùng mới tức giận nói: "Vô nghĩa."
Đương nhiên đói, làm sao có thể không đói?
Tối hôm qua vận động quá mức xong, nàng gần như ngã xuống ngủ ngay lập tức, thể lực cạn kiệt, ngủ thẳng tới sáng tỉnh dậy mới cảm giác được tư vị cái bụng đói kêu vang.
Doyeon đi đến trước tủ quần áo, theo thói quen lấy ra bộ quần áo đã chuẩn bị trước trong tủ áo Yoojung. Nghe Yoojung nói, cô mặc quần áo, cài nút áo xong liền đi vào phòng bếp.
"Đứng lên rửa mặt đi, tôi làm bữa sáng cho cô ăn."
BẠN ĐANG ĐỌC
[DoDaeng] Không Thể Tách Rời [Hoàn]
FanfictionKim Doyeon & Choi Yoojung. Phúc hắc công x Ngạo kiều thụ. Ngọt, có H Trên giường làm tình không có nghĩa dưới giường hữu ái, cộng sự trong công tác cũng không có nghĩa bên ngoài là bạn bè. Theo nhu cầu hảo tụ hảo tán, thoải mái gặp mặt, vui vẻ chi...