Doyeon nói: Yoojung, giây phút này, tôi đã đợi em năm năm, tôi yêu em.Yoojung nghĩ, đời này nàng cũng sẽ không quên đêm đó, cả hai điên cuồng ôm nhau, giữ lấy nhau, Doyeon chân tình thiết ý nói tất cả, nàng vì Doyeon mà chảy hết nước mắt, tất cả tất cả, nàng đều muốn khắc sâu trong lòng.
Một đêm cuồng hoan, lúc Yoojung mở mắt ra, đã là sáng hôm sau.
Nàng trở người, phát hiện bên giường trống trơn, sớm đã không còn thấy bóng dáng Doyeon. Nằm thẳng người lại, Yoojung nghe tiếng động ngoài phòng khách truyền đến, cẩn thận nghiêng tai nghe ngóng một chút, phát hiện âm thanh truyền đến từ phòng bếp.Hiểu rõ cười cười, Yoojung ung dung nằm trên giường không chịu dậy, cho đến khi đoán chừng Doyeon đã chuẩn bị xong bữa sáng, nàng mới lười biếng ngồi dậy, xuống giường rửa mặt chải đầu.
Rửa mặt chải đầu xong, Yoojung từ xa đã nghe thấy hương thơm của bữa sáng.
Từ từ chậm rãi đi vào phòng bếp, Yoojung từ sau ôm lấy vòng eo thon thả của Doyeon, hai tay không an phận dọc theo thắt lưng chui lên trên, đùa nghịch nút áo Doyeon."Dậy rồi?" Giọng Doyeon nhẹ nhàng mang theo ý cười, cô nói xong, giật giật thân mình, muốn thoát khỏi Yoojung giống như bạch tuộc quấn lấy mình. "Ra ngoài chờ một lát, bữa sáng chuẩn bị xong sẽ gọi em."
Yoojung nhẹ tay nắm lấy ngực mềm mại của Doyeon, cằm tì lên đầu vai Doyeon, nhẹ nhàng cọ cọ. Nghe Doyeon thúc giục, nàng cười 'ha ha', nheo nheo mắt: "So với ăn bữa sáng, tôi càng muốn ăn cô..."
"......" Doyeon không nói gì, chỉ là xoay người lại nhìn Yoojung, nhướng mày cười: "Xem ra tối qua không có ép buộc em hết sức, sáng nay tinh thần vẫn còn tốt?"Yoojung cùng Doyeon ngoài miệng không nói được câu nào hay, nàng hiểu sâu sắc biệt tài chế nhạo người khác của Doyeon, nên nàng chỉ cười hết sức quyến rũ, sáp lại gần hôn lên môi Doyeon, đem tức giận trong bụng rơi xuống nụ hôn này.
Yoojung đột nhiên áp sát tới làm Doyeon không thể không lui về sau nửa bước, cô đưa tay chống lên bàn phía sau, đối với chiêu thức trả thù của Yoojung chỉ sâu sắc tỏ ra bất đắc dĩ, tùy ý Yoojung đòi hỏi. Chảo dầu phía sau sôi lên bắn ra ngoài, Doyeon đưa tay tắt lửa, ôm lấy vòng eo Yoojung, như trước hôn nồng nhiệt đến khó dứt ra.
"Hôm nay có phải đi làm không?" Vừa hôn xong, Doyeon cúi đầu nhìn cái cổ trắng nõn của Yoojung, khóe miệng cong lên ý cười dị thường xấu xa.
"Không đi." Yoojung đương nhiên biết Doyeon đang nhìn cái gì, nàng đưa tay che lại dấu ấn hồng hồng trên cổ, xoay người ra khỏi phòng bếp. "Cô muốn tôi dọa hết đám người trong công ty sao?"Yoojung vừa đặt mông ngồi lên ghế trước bàn ăn, Doyeon cũng đã bưng đồ ăn ra, đứng bên người Yoojung, thay nàng đặt bữa sáng xuống, nghiêng đầu xấu xa nhìn một cái, cuối cùng còn phê bình nàng: "Thật là lý do tốt để trốn việc."
"Tôi nghỉ không cần lý do." Tức giận trừng mắt liếc Doyeon, Yoojung đoạt lấy dao nĩa trong tay cô, nói xong, liền cúi đầu ăn sáng.Nàng thật không nên chờ mong người phụ nữ chuyên nói toàn mấy lời không tốt này, có thể nói ra được chuyện gì đó lãng mạn sau khi hai người ở bên nhau. Doyeon chính là Doyeon, cho dù qua tám năm mười năm sau, cô ấy vẫn y như vậy.
"Ăn sáng xong nhớ uống thuốc." Doyeon rót một ly sữa đặt trước mặt Yoojung, cô nói xong, lấy thuốc ra để ở nơi dễ thấy, "Bằng không cảm mạo làm sao khỏi?"
Yoojung nuốt miếng thức ăn, nghe Doyeon nói, nàng lên tiếng, sau đó bưng ly sữa nhấp một ngụm, bất động thanh sắc quan sát người ngồi bên cạnh.
BẠN ĐANG ĐỌC
[DoDaeng] Không Thể Tách Rời [Hoàn]
FanficKim Doyeon & Choi Yoojung. Phúc hắc công x Ngạo kiều thụ. Ngọt, có H Trên giường làm tình không có nghĩa dưới giường hữu ái, cộng sự trong công tác cũng không có nghĩa bên ngoài là bạn bè. Theo nhu cầu hảo tụ hảo tán, thoải mái gặp mặt, vui vẻ chi...