Trở lại công ty, Doyeon rất có khả năng dự đoán, đi lên tầng cao nhất, đến văn phòng Yoojung.
Mới vừa đi ra thang máy, thấy thư ký Sei lập tức đứng dậy đón cô, kinh hô: "Giám đốc Kim chị cuối cùng cũng đến đây, tổng giám đốc đang tìm chị đó."
"Tôi biết."
Doyeon cước bộ không ngừng, nói rồi liền tiếp tục bước nhanh hướng văn phòng tổng giám đốc.
Cô sải bước, lướt qua Sei, thời gian nói chuyện đã muốn đi được hai ba thước.
"Này này." Sei đuổi theo đi đưa tay giữ chặt Doyeon, nghiêng đầu đưa ánh mắt liếc vào phòng Yoojung, đè thấp thanh âm hỏi Doyeon: "Tổng giám đốc vội vã tìm chị như vậy, Giám đốc Kim chị có biết là vì chuyện gì không?"
Không chỉ có biết, cô còn biết rất rành mạch.
Nhưng cho dù biết, cô cũng không tính thỏa mãn sự tò mò của Sei.
Cô chỉ dừng lại, nhìn Sei bên cạnh, nhíu mày, giọng điệu chế nhạo, nhìn xem Sei sau lưng phát lạnh.
"Nếu để cho tổng giám đốc biết cô ở bên ngoài nói xấu cô ấy, cô đoán xem cô ấy sẽ thế nào?"
Trong đầu tự động hiện ra khuôn mặt lạnh như băng của Yoojung vừa rồi thấy, Sei mặt tối sầm, chống đỡ không được.
Tuy nói Choi tổng ngày thường đối đãi cấp dưới hiền lành, nhưng bắt được thời điểm nhân viên phạm sai lầm hoặc lắm miệng, vậy thì khỏi phải bàn. Sei tự biết bản thân mình bất quá chỉ là một nhân viên nhỏ bé, ngăn không được Yoojung cường đại khí tràng, cho nên đúng lúc dừng lại đề tài.
"Đừng..." Sei lắc lắc đầu, vội ngậm miệng, "Giám đốc Kim chị trăm ngàn lần đừng nói với tổng giám đốc, em đây chỉ là lòng hiếu kỳ quấy phá, hoàn toàn có thể tha thứ."
Sei nói xong, từng bước lùi về sau. "Tóm lại tổng giám đốc hôm nay sắc mặt phi thường không tốt, Giám đốc Kim chị trăm ngàn cẩn thận, em đi trước đây."
"Chờ đã." Lần này đổi lại tới lượt Doyeon gọi Sei muốn chuồn đi lại chuồn không thành."Cô nói tổng giám đốc sắc mặt phi thường khó coi?"
"Dạ!" Sei gật đầu như giả tỏi.
Doyeon cắm tay, dừng bước, hỏi: "Có bao nhiêu khó coi?"
"Em đi theo bên người tổng giám đốc lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên thấy chị ấy không vui như vậy đó." Sei nói xong, bất giác rụt cổ. "Tổng giám đốc mặt lạnh tựa như núi băng, em cũng không dám tới gần chị ấy."
Bộ dáng Yoojung tức giận, Doyeon đã lĩnh hội sâu sắc, nghĩ nghĩ Yoojung nay vẻ mặt bình tĩnh chờ đợi mình đi qua nhận lấy cái chết, Doyeon cảm thấy hiện tại hành động này của mình quả thật là đưa dê vào miệng cọp.
"Quên đi, tôi còn trễ chút mới quay lại đây đi."
Nghĩ nghĩ, Doyeon xoay người muốn đi, Sei tay mắt lanh lẹ, chạy nhanh theo khiếp sợ giữ chặt Doyeon.
"Giám đốc Kim, chị thế nào có thể lâm trận đào thoát!" Sei giữ chặt Doyeon, nói. "Nếu chị đi rồi thì toàn bộ công ty không ai dám vào."
Toàn bộ công ty ai chẳng biết nói, dám động thổ trên đầu kẻ nói một không hai Yoojung, ngoại trừ Doyeon, vốn không có người thứ hai.
Cái đó liên quan gì đến tôi!
Doyeon vô lực đảo mắt nhìn trần nhà, hoàn toàn không đem toàn bộ sinh tử của công ty để trong lòng. Cô tuy rằng nghĩ vậy, nhưng là cuối cùng vẫn gõ cửa phòng Yoojung.
Yoojung lúc này đang bưng cà phê đứng trước cửa sổ, nghe tiếng gõ cửa, nàng quay đầu lại, trầm mặc vài giây mới mở miệng.
"Vào đi."
Doyeon đi vào, đưa tay đóng cửa lại, ngồi xuống đối diện bàn làm việc Yoojung.
"Cô tìm tôi?"
Nghe Doyeon nói, Yoojung thế này mới đi trở về ngồi xuống trước bàn, nhìn Doyeon đối diện, gật gật đầu.
![](https://img.wattpad.com/cover/208580043-288-k295537.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[DoDaeng] Không Thể Tách Rời [Hoàn]
FanficKim Doyeon & Choi Yoojung. Phúc hắc công x Ngạo kiều thụ. Ngọt, có H Trên giường làm tình không có nghĩa dưới giường hữu ái, cộng sự trong công tác cũng không có nghĩa bên ngoài là bạn bè. Theo nhu cầu hảo tụ hảo tán, thoải mái gặp mặt, vui vẻ chi...