Chương 56

266 27 0
                                    

"A....." Hai cánh tay Bùi Châu Hiền câu lấy cổ Tôn Thừa Hoan, mặt đầy ôn nhu, "Tại sao ngay cả khi em cùng chị nói lời đứng đắn như vậy chị nghe đều cảm thấy thật ngọt ngào."

"Há há...." Tôn Thừa Hoan thuận thế cúi đầu xuống hôn trán cô, "Bởi vì là lời từ tâm nói ra nha"

" Ừ...." Bùi Châu Hiền nín cười, trong con ngươi lại không che giấu được vui vẻ, "Vậy sau này chị cần phải cẩn thận với em rồi, lời ngon tiếng ngọt nói năng ngọt xớt như vậy, sẽ bị em lừa mất."

Chỗ lo lắng nhất bị những lời này hung hăng đâm vào, vẻ cười trên mặt Tôn Thừa Hoan lập tức mất đi, nhìn Bùi Châu Hiền không nói.

"Làm sao vậy?" Khó hiểu nhìn thiên hạ bỗng nhiên sắc mặt biến hóa , Bùi Châu Hiền sờ mặt nàng, "Như thế nào bỗng nhiên không vui?"

"Em..." Ánh mắt Tôn Thừa Hoan lóe lên nhìn Bùi Châu Hiền, lo lắng phải mở miệng nói như thế nào mới thích hợp.

"Hở?"

"Em...Em còn có chuyện chưa nói với chị." Giãy giụa hồi lâu nặn ra một câu nói, sau khi Tôn Thừa Hoan nói ra liền cảm thấy rất lo lắng nhìn Bùi Châu Hiền, mặt đầy thấp thỏm.

"Chị biết." Ngữ khí chuyển thành lãnh đạm, vẻ mặt Bùi Châu Hiền đầy bình tĩnh, "Không phải chị đã nói rồi sao, chờ em chính mình muốn nói ra với chị thì lại tiếp tục nói, chị không ép em."

"Em .....Em ...." Tôn Thừa Hoan do dự hơn nửa ngày, thần sắc trên mặt một mực biến ảo, cuối cùng vẫn thở dài, im tiếng ngồi xuống, trực tiếp trầm mặc.

Bùi Châu Hiền vào thời khắc này bỗng nhiên cũng có chút lo lắng.

Rốt cuộc là loại gì chuyện sẽ để cho Tôn Thừa Hoan quấn quít không biết có nên hay không nói cho mình như vậy?

Là chuyện tình cảm sao?

Hay là chuyện gì khác đây?

"Tiểu Đản?" Bùi Châu Hiền thử tính kêu một tiếng, đưa tay xoa bên tai của nàng, "Là chuyện gì... Tại sao không thể nói cho chị biết chứ?"

"Em sợ nếu chị biết sẽ không cần em nữa." Giọng nói của Tôn Thừa Hoan lộ vẻ buồn bực mặt đầy rối rắm, "Thật vất vả mới lại yêu một người, em không muốn lại bị vứt bỏ, hơn nữa em không muốn chị không cần em...."

"Tại sao lại nghĩ như vậy chứ?" Bùi Châu Hiền đau lòng ôm nàng, "Tiểu Đản, chị sẽ không không muốn em."

"Thật sự?" Tôn Thừa Hoan mở to đôi mắt tràn đầy mong đợi nhìn Bùi Châu Hiền, "Nhất định sẽ không nhé?"

"Thật sự....." Bất đắc dĩ đánh đánh cái mũi của nàng, Bùi Châu Hiền rất đau lòng nói, "Em, tại sao lại sẽ không có lòng tin như vậy chứ?"

"Nhưng mà... Chuyện kia em cảm thấy rất nghiêm trọng ...." Tôn Thừa Hoan ở trên người cô cọ cọ, cuối cùng dứt khoát chui vào trong ngực Bùi Châu Hiền, "Em sợ nếu chị biết liền. . ."

"Được rồi được rồi, chị biết em có chuyện gạt chị, chờ thời điểm chị biết được chuyện đó cũng sẽ không trách em." Bùi Châu Hiền khẽ vuốt ve đầu Tôn Thừa Hoan , "Chị chờ ngày nào đó em sẽ nói cho chị biết, được không?"

[BHTT] [WENRENE] Hi, Kiểm Sát Trưởng Đại NhânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ