"Ngủ đi." Khương Sáp Kỳ mỉm cười buông Tú Anh ra, đem khăn giấy ném vào bên trong thùng rác, đưa tay khẽ vuốt gò má Tú Anh, "Gần hai giờ sáng rồi."
" Ừ." Trong đầu bỗng dưng thoáng qua hình ảnh bao nhiêu lần mình bị bệnh mà Khương Sáp Kỳ thức trắng đêm chiếu cố mình, trên mặt Tú Anh ửng đỏ, cúi đầu đi tới mép giường, cũng không thay quần áo liền nằm lên.
"Không thay quần áo sao?" Khương Sáp Kỳ từ trong tủ quần áo cầm ra một cái áo ngủ khác của mình, "Đổi một chút đi, ngủ như vậy thoải mái hơn."
Do dự mấy giây, Tú Anh ngồi dậy, nhận lấy áo ngủ vào phòng tắm thay xong, nghĩ tới cái áo ngủ này bình thường đều là Khương Sáp Kỳ mặc, lại nghĩ đến mình vừa mới thấy cỗ thân thể trắng nõn hoàn mỹ kia, Tú Anh hít thở sâu mấy cái, lúc này mới đẩy cửa đi ra ngoài.
Khương Sáp Kỳ đã tắt toàn bộ đèn trong phòng, chỉ để lại hai ngọn đèn mờ nhạt ở đầu giường, lúc này đang nghiêng người nằm đối mặt với phòng tắm, thấy Tú Anh đi ra, khẽ mỉm cười, hướng bên cạnh nằm, "Lên đây đi."
Tú Anh thấp giọng đáp một tiếng ừ, đi đến bên giường Khương Sáp Kỳ, nằm lên, sau khi cô nằm lên Khương Sáp Kỳ lập tức vươn tay ôm lấy eo của cô.
Người lại một lần nữa cứng lại, cảm thụ cảm giác thân thể mềm mại kia ôm mình, Tú Anh động một cái cũng không dám động.
Rõ ràng có thể cảm nhận được thân thể Tú Ah cứng ngắc, Khương Sáp Kỳ vẫn cười trộm đem cô ôm càng chặt hơn, nhắm hai mắt lại, rất nhanh liền ngủ.
Tú Anh bị ôm liền cương cứng người nhìn trần nhà, đợi đến lúc nghe được tiếng hít thở đều đều của Khương Sáp Kỳ, bỗng nhiên có chút giận dữ.
Dựa vào cái gì Khương Sáp Kỳ có thể ngủ như vậy, mà cô cứ mở to mắt làm sao cũng không ngủ được?
Cúi đầu nhìn đầu Khương Sáp Kỳ tựa vào cánh tay mình, người này bình thường luôn treo trên mặt nụ cười, làm cho cô không biết được yêu thích hay là chán ghét nụ cười này, vẻ mặt lúc này hết sức bình tĩnh.
Tim vốn đập với tần suất cao đột nhiên chuyển thành ổn định, Tú Anh nhìn vẻ mặt ôn nhu của Khương Sáp Kỳ khi ngủ, không hiểu sao có một sự an tâm vô hình.
Người phụ nữ này, lúc ngủ so với lúc bình thường dễ nhìn hơn, cũng tương đối không làm cho cô cảm thấy chán ghét như vậy.
Mang theo ý tưởng như vậy, Tú Anh nghe tiếng hít thở của Khương Sáp Kỳ, dần dần cũng ngủ.
"Loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng..............."
"Loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng...........Loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng................."
Một trận âm thanh huyên náo truyền tới, Tú Anh cau mày, kéo chăn qua đỉnh đầu, định ngăn cách những âm thanh ồn ào kia.
Chẳng qua là trong chốc lát, chăn liền bị kéo xuống, Tú Anh mở mắt ra, thấy vẻ mặt Khương Sáp Kỳ ôn nhu vui vẻ, nhất thời có chút ngây dại.
"Đừng đem chăn đắp lên trên đầu, như vậy không tốt." Khương Sáp Kỳ giúp cô đắp kín chăn, cúi đầu hôn một cái lên gò má của cô, ngồi dậy, đang định xuống giường, đêm qua cũng không có buộc chặt đai lưng bỗng nhiên buông lỏng, áo ngủ mở rộng, tất cả cảnh đẹp bại lộ ở trước mắt Tú Anh.
![](https://img.wattpad.com/cover/215387729-288-k212764.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT] [WENRENE] Hi, Kiểm Sát Trưởng Đại Nhân
Fiksi PenggemarTác giả: Bằng Y Úy Ngã Edit: phonglinhak Cover: mrsonwanie Couple: Tôn Thừa Hoan x Bùi Châu Hiền, Khương Sáp Kỳ x Tôn Tú Anh Tình trạng: Hoàn 168 chương + 6 phiên ngoại