Chương 107

218 33 7
                                    

"Cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ?" Lúc ăn cơm, Bùi Châu Hiền dùng giọng nói vô cùng lạnh nhạt nói với Tôn Thừa Hoan chuyện hôm nay Đan Trác đến gặp cô, Tôn Thừa Hoan như có điều suy nghĩ lặp lại một lần, đôi mắt thâm trầm.

Bùi Châu Hiền đưa tay nhẹ nhàng để lên bàn tay Tôn Thừa Hoan, "Tiểu Đản. . . "

"Em không sao." Tôn Thừa Hoan cười nhạt, sau đó kéo tay Bùi Châu Hiền về phía mình hôn lên đó một cái, "Mẹ chị cũng không tính là khiêu khích, ngoan."

Oán trách mà nhìn nàng một cái, Bùi Châu Hiền rút tay về, giọng vẫn giống như thường ngày, "Đã như vậy, ăn cơm đi. "

"A......" Tôn Thừa Hoan nghe lời cầm chiếc đũa ngoan ngoãn ăn, trong đầu lại đang suy nghĩ về ý tứ câu nói kia của Đan Trác.

Là khiêu khích? Cảnh cáo? Uy hiếp? Hay là.... Nhắc nhở đây?

Tâm niệm bách chuyển lại không có bất cứ manh mối nào, Tôn Thừa Hoan nhìn xem Bùi Châu Hiền đang gắp đồ ăn vào trong bát của mình, mỉm cười, không suy nghĩ thêm nữa.

Tết âm lịch dưới sự chờ đợi của tất cả mọi người cũng đã đến, đêm Trừ tịch - đêm 30, Bùi Châu Hiền lần đầu tiên đến Biệt thự lớn của Tôn gia.

Từ trên xe bước xuống, cùng Tôn Thừa Hoan tay trong tay bước vào cửa lớn thoạt nhìn vô cùng trang nghiêm, còn chưa có lấy lại tinh thần, nam tử áo đen phụ trách bảo hộ tòa nhà liền ngay ngắn khom lưng cúi đầu, "Thiếu chủ! Thiếu chủ phu nhân!"

Ngẩn người, trên mặt cô lập tức giống như bị lửa thiêu cháy, Bùi Châu Hiền chân tay luống cuống mà quay đầu xem Tôn Thừa Hoan, Tôn Thừa Hoan nín cười, tay hơi dùng sức đem tay Bùi Châu Hiền cầm thật chặt hơn nữa, trấn an mà nhìn cô.

Lấy lại bình tĩnh, Bùi Châu Hiền hạ giọng nói với Tôn Thừa Hoan, "Vì sao em lại đem nhà mình làm giống như giai cấp địa chủ phong kiến vậy?"

"Ách.... Ừ.... Ừ...." Dở khóc dở cười nhìn xem Bùi Châu Hiền, Tôn Thừa Hoan ho khan, ứng phó làm như ậm ừ vài tiếng, không dám ở trước mặt thủ hạ lộ ra vẻ mặt 囧. (bất đắc dĩ)

Trong con ngươi thoáng qua một chút giảo hoạt tức thời, Bùi Châu Hiền nắm lấy tay Tôn Thừa Hoan âm thầm buồn cười, lại nhìn những khôi võ đại hán một thân tây trang màu đen, sớm đã không có kinh ngạc như lúc ban đầu mới bước vào.

"Bùi kiểm, đã lâu không gặp." Hai người mới tiến vào phòng khách, Khương Sáp Kỳ mỉm cười đi tới, ý vị thâm trường nhìn Bùi Châu Hiền, "Hoặc là, tôi có phải nên gọi cô là Thiếu chủ phu nhân hay không? "

Trên mặt Bùi Châu Hiền thật vất vả hạ xuống nhiệt độ lại lên cao, nhẹ nhàng bấm một cái vào cái tay đang nắm tay mình kia, đối mặt Khương Sáp Kỳ như trước bảo trì bình tĩnh, "Mỗi người giao một vật."

"Thiếu chủ sẽ nổi giận ~" Khương Sáp Kỳ quyến rũ đối với Tôn Thừa Hoan liếc mắt đưa tình, đang muốn mở miệng, âm thanh Tú Anh đứng bên cạnh lạnh lùng vang lên, "Ánh mắt chị bị rút gân sao?"

"Haha....." Tôn Thừa Hoan nhất thời nhịn không được cười phun ra, nhìn xem Khương Sáp Kỳ thần sắc khó xử, ôm lấy eo Bùi Châu Hiền, "Một thù trả một thù. "

[BHTT] [WENRENE] Hi, Kiểm Sát Trưởng Đại NhânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ