Chương 11

271 38 0
                                    

Tôn Thừa Hoan đối với Bùi Châu Hiền vẻ mặt bình tĩnh đã sớm dự đoán được, mấy hòn đá nhỏ trong tay đã chuẩn bị sẵn sàng để ném vào bộ vị quan trọng của mấy nam nhân kia, mấy nam nhân căn bản không dự đoán được Tôn Thừa Hoan ném mấy hòn đá độ chính xác cao như vậy, tất cả đều kêu thảm quỳ rạp xuống đất, duy nhất chỉ có người nam nhân đứng đầu vẻ mặt bình tĩnh tránh được.

Người nam nhân cầm đầu kia có chút tức giận mắng một tiếng, hướng tới Tôn Thừa Hoan tiến lại gần đây tính bắt lấy tay của nàng, Tôn Thừa Hoan chính là tùy ý hướng phía bên cạnh lui lại vài bước, thoạt nhìn rất nhàn nhã, chân lại ra vẻ nhẹ hướng tới mông của nam nhân kia đá một phát, đang định tiếp tục, tiếng còi cảnh sát vang lên, vài cái cảnh sát tiến vào, trên tay còn cầm dùi cui.

Bùi Châu Hiền thân thủ nhẹ nhàng kéo tay của Tôn Thừa Hoan, cảm giác được trên tay có chút lạnh lẽo, hơi hơi có chút kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn người kia vẻ mặt trông thật vô tội liếc mắt một cái, bỗng nhiên cười ra tiếng.

Tôn Thừa Hoan có chút không hiểu quay đầu nhìn Bùi Châu Hiền, không rõ cô vì cái gì mà tự nhiên cười.

"Bùi kiểm, chuyện này chúng tôi sẽ điều tra thật rõ ràng." Một trung niên đại thúc mặc cảnh phục đi tới, đối với Bùi Châu Hiền gật gật đầu, phất tay làm cho thủ hạ mang mấy người kia đi, tiếp theo quay đầu nhìn Tôn Thừa Hoan "Tiểu cô nương, thân thủ rất tốt."

Tôn Thừa Hoan vẫn đang tự hỏi Bùi Châu Hiền bỗng nhiên vì cái gì bật cười, nghe được thanh âm của vị đại thúc kia nói với mình, có chút ngây người, tiếp theo nhức đầu.

"Lúc trước thì thích bắn cung, sau khi trưởng thành thích phi tiêu."

"Thì ra là thế." Cảnh sát đại thúc gật gật đầu, lại đối với Bùi Châu Hiền nói, "Bùi kiểm, bác sẽ trở về thẩm vấn "thật tốt" mấy người kia, đến lúc đó có kết quả sẽ báo cho con biết."

"Được" Bùi Châu Hiền vẻ mặt thản nhiên, "Phiền toái Bác, Trần đội trưởng"

"Không phiền toái, không phiền toái" Trần đội trưởng cười hắc hắc, "Bùi kiểm lần trước nhưng là giúp Bác một cái đại ân, chỉ chút việc nhỏ, không tính cái gì."

Chờ cảnh sát sau khi rời khỏi, Bùi Châu Hiền luôn luôn vẻ mặt bình tĩnh mới có một chút biến hóa, mang chút cười mỉm nhìn Tôn Thừa Hoan.

"Em bởi vì thích bắn cung với phi tiêu nên mới lợi hại như vậy?"

"Đúng vậy......." Tôn Thừa Hoan mặt không đỏ, tim không đập mạnh nói, "Em thích nhất là chơi phi tiêu."

"A...." Bùi Châu Hiền đối với cách nói của Tôn Thừa Hoan hoàn toàn không tin tưởng, nhưng là không tiếp tục truy vấn, mà là cúi đầu nhìn tay mình đang nắm tay của Tôn Thừa Hoan, "Tay em lạnh quá, vừa rồi hoảng sợ hay sao?"

Tôn Thừa Hoan cúi đầu nhìn hai tay đang nắm chặt, không hiểu sao tự nhiên trái tim bỗng nhiên đập loạn, lại lập tức điều chỉnh được, lộ ra mỉm cười.

"Không, em một năm bốn mùa đều như vậy."

"Ừ, vậy à." Bùi Châu Hiền lần này lại tin lời nói của Tôn Thừa Hoan, buông ra tay của Tôn Thừa Hoan, "Cái này có thể tìm thuốc để uống, điều dưỡng lại thân nhiệt cũng được."

[BHTT] [WENRENE] Hi, Kiểm Sát Trưởng Đại NhânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ