Chương 120

158 21 1
                                    

Tuy đang nghe lão sư nhắc tới vấn đề phương diện sửa chữa, lực chú ý của Tôn Thừa Hoan vẫn là đặt ở trên thời gian.

Đã mười lăm phút trôi qua, Bùi Châu Hiền đi ra ngoài thời gian quá lâu.

Thật có lỗi mà đối với hướng về phía Khúc Lưu Thông cười cười, Tôn Thừa Hoan cầm điện thoại di động gọi cho Bùi Châu Hiền, chỉ là bên đầu điện thoại kia truyền tới thanh âm nhưng vẫn là, "Đô -- đô -- đô. . . Điện thoại của bạn tạm thời không có người nghe. . ."

Không cam lòng lại gọi lại mấy lần, thần sắc trên mặt Tôn Thừa Hoan càng ngày càng âm trầm xuống, tim đập tần suất dần dần nhanh hơn, từ khi bắt đầu rời khỏi nhà mơ hồ cảm thấy được cảm giác bất an lúc này lại càng thêm mãnh liệt.

Cơ hồ không có chút gì do dự mà đi ra văn phòng, thẳng hướng buồng vệ sinh chạy tới, sau khi đi vào lại phát hiện, mỗi một gian phòng đều trống không.

Tay bắt đầu khẽ run lên, trong lòng Tôn Thừa Hoan tràn đầy sợ hãi, nhưng vẫn nỗ lực làm cho mình có thể trấn định lại, cầm điện thoại di động gọi điện thoại, "Lục soát cả tòa nhà."

Mọi người nhận được mệnh lệnh đều cả kinh, tiếp theo nguyên một đám bắt đầu ở mỗi tầng lầu điên cuồng lục soát, nhưng ngay cả nửa cái bóng người của Bùi Châu Hiền cũng không phát hiện ra.

Nhưng ở khúc quanh lầu bảy phát hiện vài thủ hạ bị đánh ngất đi.

"Tiểu Hoan, sao rồi?" Khúc Lưu Thông từ trong phòng làm việc đi tới, gặp bộ dạng Tôn Thừa Hoan đứng tại cửa ra vào toàn thân run rẩy, hơi kinh ngạc mà mở miệng hỏi, "Châu Hiền đâu?"

"Chị ấy...." Tôn Thừa Hoan cúi đầu, một tay cầm điện thoại di động giống như muốn đem điện thoại bóp nát mà dùng sức, một tay kia nắm chặt nắm tay, hơn nữa ngày, không nói câu nào.

"Tiểu Hoan?" Khúc lưu thông khó hiểu mà nhìn xem nàng, "Làm sao vậy?"

"Lão sư, học tỷ vừa mới nói chị ấy công tác bên kia có chút việc." Tôn Thừa Hoan chợt ngẩng đầu nhìn hắn, rõ ràng nước mắt sắp chảy xuống, nhưng vẫn gắt gao chịu đựng. "Nhà của trò cũng có chút việc, cho nên..... Xin lỗi lão sư, lần sau Tiểu Hoan và học tỷ cùng nhau mời ngài ăn cơm nhé."

"Ôi chao. . ." Khúc Lưu Thông vẫn hết sức khó hiểu, nhìn xem bộ dáng này của Tôn Thừa Hoan, không có hỏi nhiều, "Tốt lắm, chờ các em có thời gian hẹn lại lão sư, luận văn mà nói, vừa mới sửa chữa được cũng gần xong rồi, trò yên tâm trở về chuẩn bị bảo vệ cho tốt là được."

"Dạ, tốt, cảm ơn lão sư." Tôn Thừa Hoan gật đầu, rất nhanh chóng chạy đến bên kia thang máy, chạy ra khỏi cao ốc của Đại học Luật ngồi lên xe.

Thanh Long Bang ở thành phố X tất cả mọi người lấy Đại học Luật X làm trung tâm bắt đầu tiến hành tìm kiếm quy mô rất lớn, Tôn Thừa Hoan ngồi ở trong xe, tay nắm thật chặt, nhiều lần nước mắt muốn trượt xuống, đều bị nàng cố kiềm nén lại.

Xung quanh sân bay rất nhiều người của Thanh Long Bang ở đó trông coi, dù sao người bắt đi Bùi Châu Hiền có thể là ba mẹ cô hay hoặc là Cận Phi Hàn.

Mệnh lệnh tất cả mọi người tiến hành lục soát, sau đó, Tôn Thừa Hoan lại không biết phải làm gì cho đúng.

Là nàng không có bảo vệ tốt Bùi Châu Hiền, nàng hẳn là cùng Bùi Châu Hiền đi phòng vệ sinh, biết rõ nguy hiểm như vậy, vì sao vẫn để cho Bùi Châu Hiền một thân một mình đi ra ngoài.

Xe chạy đến biệt thự, Tôn Thừa Hoan từ trên xe bước xuống, sắc mặt trắng bệch.

Khương Sáp Kỳ cùng Tú Anh nghe tin chạy đến, gặp Tôn Thừa Hoan như thế, lo lắng mà nhìn nhau, đi qua muốn đỡ nàng, Tôn Thừa Hoan lại thối lui một bước, có vẻ như thập phần tỉnh táo mà nói, "Tôi không sao."

Thế nhưng mà ai cũng biết nàng nhất định là có chuyện, đoạn này thời gian tới nay, Bùi Châu Hiền đối với nàng trọng yếu bao nhiêu, mỗi người đều thấy hết sức rõ ràng.

Tôn Thừa Hoan không để ý đến Khương Sáp Kỳ cùng Tú Anh, tự nhiên hướng phía trong biệt thự mà đi, đem chính mình một người một mình nhốt ở trong phòng, một ngày một đêm, ngoại trừ cách mỗi hai giờ đều sẽ ra lệnh cho người đi báo cáo tình huống bên ngoài, chưa từng bước ra ngoài cửa, cũng không từng ăn bất kỳ thứ gì.

"Thiếu chủ, người đừng như vậy, thân thể sẽ sụp đổ mất." Khương Sáp Kỳ gấp gáp gõ cửa, nỗ lực làm cho Tôn Thừa Hoan có thể đi ra ăn cơm, "Thiếu chủ, bộ dáng của người như vậy, Châu Hiền trở về sẽ khổ sở đó."

Tôn Thừa Hoan dựa vào giường ngồi dưới đất, cúi đầu, không có chút nào đem lời nói của Khương Sáp Kỳ nghe vào tai.

Chỉ là, nàng cũng không phải là như Khương Sáp Kỳ và Tú Anh nghĩ như vậy, một thân một mình ở trong phòng chán chường, mà là liều mạng đè xuống cảm giác sắp nổi điên lên, tận lực làm cho mình có thể thanh tỉnh, để phân tích tìm ra hành tung của Bùi Châu Hiền.

Hiện nay toàn bộ thành phố X tìm khắp đều không thấy bóng dáng của Bùi Châu Hiền, vậy thì chỉ có hai trường hợp: Một, bị đưa đi, hai, bị giam ở một nơi mà nàng không biết, chưa bị tìm được.

Nếu như bị đưa đi, như vậy người mang đi nhất định là Triệu Đình Vĩ, Đan Trác, hoặc là Cận Phi Hàn. Nhưng từ khi nàng phát hiện Bùi Châu Hiền mất tích một khắc kia trở đi, liền lập tức mệnh lệnh cho thủ hạ canh giữ ở các nơi có thể ra khỏi thành phố tiến hành kiểm soát, một ngày một đêm tới nay, tựa hồ cũng không có người khả nghi rời khỏi thành phố X.

Còn nếu Bùi Châu Hiền bị giam ở một nơi nàng không biết, như vậy có thể. . . Liền không chỉ là ba người kia rồi.

Có lẽ. . .

Ánh mắt lạnh lẽo, Tôn Thừa Hoan cúi đầu, tay cầm điện thoại di động để bên cạnh lẳng lặng nằm trên mặt đất, không có bất cứ động tĩnh gì.

Đáng giận!

Nghĩ không ra manh mối, Tôn Thừa Hoan không nhịn được lại bắt đầu phiền não, đứng lên hung hăng đạp giường một cước, trong phòng bắt đầu đi tới đi lui.

Chuông điện thoại di động chợt vang lên, ở nơi này chỉ một mình nàng trong phòng, có vẻ hết sức đột ngột.

Ngồi dậy cầm điện thoại di động lên, chuyển được, giọng nói của Tôn Thừa Hoan lạnh lùng, mơ hồ còn lộ ra một chút sốt ruột, "Chuyện gì."

"Tôn thiếu chủ." Bên đầu điện thoại kia một giọng nam đắc ý vang lên, làm cho Tôn Thừa Hoan nhịn không được giương lên lông mi, "Không phải, hiện tại nên gọi ngươi là Tôn bang chủ rồi."

"Mày là ai?" Tôn Thừa Hoan nghe hơi có vẻ trầm thấp rồi lại mang theo xuân phong đắc ý* giọng nói ý vị, trong lòng hơi động, không có cúp điện thoại.

*hớn hở; vui sướng


"Ah. . ." Nam tử nhẹ giọng cười, hơn nữa ngày mới mười phân tự tin nói, "Tôi là chồng tương lai của Châu Hiền."

Tôn Thừa Hoan xụ mặt xuống, giọng nói càng lạnh lẽo hơn, "Mày rốt cuộc là ai?"

Giọng nói kia kia rõ ràng không phải giọng của Cận Phi Hàn.

"Tao à...." Nam tử kéo dài âm điệu nói, ở thời điểm Tôn Thừa Hoan càng thêm không kiên nhẫn mới nói, "Mày muốn gặp tao?"

"Châu Hiền có phải ở chỗ mày đúng không?" Tôn Thừa Hoan cũng không có trả lời vấn đề của hắn, mà rất gấp gáp mà hỏi thăm.

"Vợ tương lai của tao, đương nhiên ở chỗ này của tao." Nam tử giương cao âm thanh nói, càng phát ra hừng hực khí thế, "Mày tính toán cái gì."

Cắn răng, Tôn Thừa Hoan nhịn xuống xung động muốn mắng người, tận lực lý trí mà tiếp tục hỏi, "Chứng minh như thế nào?"

"Hừ. . ." Nam tử hừ lạnh một tiếng, tiếp theo đầu bên kia giống như truyền đến âm thanh đánh máy, nam tử nói tiếp, "Trong email của Tôn thiếu chủ có thứ tốt đó."

Rất nhanh mở máy vi tính ra, kết nối mạng mở ra hòm thư của mình, hộp thư đến có một bưu kiện chưa đọc, Tôn Thừa Hoan vừa mở ra, đầy màn hình đều là hình ảnh chụp Bùi Châu Hiền đang ngủ say, mà hoàn cảnh chung quanh lại có vẻ vô cùng xa lạ, cái này khiến nàng cũng không nhịn được nữa, "Mày đã làm gì cô ấy?! ! !"

"Không có làm gì...." Giọng nói của nam tử trầm xuống, từng chữ từng câu nói, "Tôn bang chủ không nghĩ đến nhìn một chút hôn lễ của tao và Châu Hiền sao?"

Hôn lễ. . .

Thở hổn hển, Tôn Thừa Hoan nhìn chằm chằm Bùi Châu Hiền trong hình hồi lâu, từ trong hình thấy sắc mặt Bùi Châu Hiền có thể nhìn ra cô rất an toàn, một tay kia sớm đã nắm thành quyền, "Đi, tự nhiên là phải đi, thế nhưng là vì đem vợ của tao mang về."

"Vợ của mày?" Nam tử giễu cợt lặp lại một lần, tiếp theo dường như giống như mất khống chế đối với nàng rống giận. "Mày, một nữ nhân dám nói cô ấy là vợ của mày, mày tính là gì a? Mày xứng đôi với cô ấy sao? Tôn Thừa Hoan, tao cho mày biết, tao chính là muốn ở trước mặt mày cưới cô ấy."

"Thử xem." Ngữ khí của Tôn Thừa Hoan bình tĩnh khiêu khích nói, "Tao không xứng với cô ấy? Như vậy, mày càng không xứng với cô ấy!"

Bên đầu điện thoại kia truyền đến tiếng thở dồn dập giống như Tôn Thừa Hoan, nam tử hồi lâu đều không nói gì, chỉ là Tôn Thừa Hoan rất rõ ràng mà từ trong điện thoại nghe được âm thanh giống như bình hoa hoặc là thủy tinh bị nghiền nát.

"Mày đã tự tin như vậy, vậy thử xem a!" Một lúc lâu, nam tử rốt cục mở miệng chậm rãi nói lần nữa, "Đạo Danh Sơn."

Đạo Danh Sơn?

Tôn Thừa Hoan nghe được mấy chữ này, nheo mắt lại, tay kia không cầm điện thoại di động theo thói quen xoa chủy thủ bên hông.

"Sáng sớm ngày mai chín giờ, tao sẽ ở giáo đường trên Đạo Danh Sơn cùng Châu Hiền kết hôn." Nam tử tựa hồ cũng khôi phục tĩnh táo, trong giọng nói nghe không ra bất kỳ tâm tình, "Đương nhiên, mày muốn dẫn người đến cũng được, bất quá một khi bị tao phát hiện, tao sẽ cho mày biết, nữ nhân kỳ thực không trọng yếu."

Trong đôi mắt một vòng hàn khí hiện lên, Tôn Thừa Hoan tinh tường minh bạch ý tứ trong lời nói của nam tử kia, cũng lạnh lùng nói, "Tao sẽ không mang bất luận kẻ nào đi, hy vọng mày có thể hết lòng tuân thủ hứa hẹn."

"Yên tâm, hắc đạo coi trọng nhất là giữ chữ tín." Nam tử nhàn nhạt nói, "Huống hồ, ta vẫn rất yêu Châu Hiền."

"Tốt." Tôn Thừa Hoan lên tiếng, bên kia cúp điện thoại.

Tay cầm điện thoại di động rũ xuống, Tôn Thừa Hoan đứng bình tĩnh ở bên giường hồi lâu, thả điện thoại di động vào trong túi, mở cửa phòng đi ra ngoài.

"Tôi đói bụng rồi." Ngoài cửa Khương Sáp Kỳ và Tú Anh vẫn rất lo lắng mà đứng đấy chờ, vừa thấy nàng đi tới lập tức nghênh đón, mà Tôn Thừa Hoan thì lại nhàn nhạt nói.

"Trong phòng ăn có cơm." Khương Sáp Kỳ vội vàng đáp.

"Ừ." Gật đầu, Tôn Thừa Hoan hướng phía dưới lầu đi tới, chỉ là đi tới phân nửa, bỗng nhiên ngừng lại, "Kỳ tỷ, Tú Anh, Uông Minh, còn có Triển Dương, chờ một lát đến thư phòng gặp tôi, tôi có việc cần nói."

"Vâng!"

Một ngày một đêm không có ăn cái gì, lại không có cảm giác được bất kỳ cảm giác đói bụng nào, chỉ là vì ngày mai có thể đầy đủ thể lực đi cứu Bùi Châu Hiền, Tôn Thừa Hoan vẫn cưỡng bức chính mình ăn hết hơn một chén cơm.

Sau khi ăn no, hai người Uông Minh và Triển Dương đã trở về, đang cùng hai người Khương Sáp Kỳ và Tú Anh ngồi ở trong phòng khách cùng nhau chờ nàng.

"Đến trong thư phòng tôi." Tôn Thừa Hoan nhìn bốn người một cái nói.

Bốn người liếc mắt nhìn nhau, theo cước bộ của nàng cùng nhau vào thư phòng, chỉ là sau khi nghe Tôn Thừa Hoan nói, nhất thời kích động.

"Không được!" Nghe được Tôn Thừa Hoan ngày mai muốn một mình đi Đạo Danh Sơn, Uông Minh lập tức hết sức lớn tiếng mở miệng phản đối, "Thiếu chủ không thể một mình đi mạo hiểm!"

"Tôi càng không thể lại để cho Châu Hiền gặp nguy hiểm." Tôn Thừa Hoan liếc mắt nhìn anh ta, lại quét mắt nhìn ba người kia như có gì muốn nói, tiếp tục nói, "Tôi gọi mọi người tới, không phải hỏi các ngươi ý kiến, mà là bàn giao công việc cho mọi người."

"Thiếu chủ, Tú Anh muốn cùng đi với người." Tú Anh không có phản đối lời nói của Tôn Thừa Hoan, mà mở miệng nói, "Lần này Tú Anh nhất định phải đi theo người."

"Đối phương nói chỉ cho phép một mình tôi đi đến đó." Tôn Thừa Hoan như trước nhàn nhạt, mặt không chút biểu tình, "Nói ngắn lại, bốn người các ngươi, dựa theo ta vừa mới giao phó, phụ trách tốt chuyện của riêng mình, chuyện của ngày mai các ngươi cũng không cần phải để ý đến."

Nhìn dáng vẻ Tôn Thừa Hoan kiên định không cho phép bất luận kẻ nào ý kiến phản đối, trong bụng Khương Sáp Kỳ một hồi lo lắng.

Tôn Thừa Hoan vừa mới đối với bọn họ nói, ngoại trừ báo cho biết ngày mai muốn một thân một mình đi ra ngoài cứu Bùi Châu Hiền, mặt khác an bài sự tình. . .

Cùng giao phó hậu sự cũng không có bất kỳ khác biệt gì.

Cho nên, Tôn Thừa Hoan là ôm ý tưởng có thể sẽ chết ở nơi đó, Khương Sáp Kỳ lại làm sao có thể yên tâm được.





[BHTT] [WENRENE] Hi, Kiểm Sát Trưởng Đại NhânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ