Chương 86

346 27 0
                                    

Cho đến lúc chạng vạng tối, Khương Sáp Kỳ cùng Tú Anh mới lại mang Bùi Nam trở lại cửa nhà Bùi Châu Hiền lần nữa, nhấn chuông cửa.

Lần này Bùi Châu Hiền rốt cuộc thanh tỉnh, chẳng qua là ở trong ngực Tôn Thừa Hoan, có chút lười biếng nói, "Tiểu Đản, chúng ta phải mở cửa sao?"

"Phốc. . ." Tôn Thừa Hoan bật cười, cúi đầu nhìn vẻ mặt của cô gái ở trong ngực mình tựa như đứa trẻ giận dỗi, "Chị muốn mở cửa thì mở, khống muốn mở thì chúng ta sẽ không quan tâm đến nó."

"Ô......." Khôi phục thanh tỉnh, Kiểm sát trưởng đại nhân suy tư một hồi, nghe tiếng chuông cửa không dứt bên tai, cuối cùng thở dài một hơi, "Vẫn là mở cửa đi."

"A , được." Tôn Thừa Hoan hôn cô một chút, "Chị cũng đói bụng rồi đi, chúng ta đợi đi ăn cơm."

Bị Tôn Thừa Hoan nhắc đến, Bùi Châu Hiền lúc này mới chú ý tới bụng mình tựa hồ đang kháng nghị, liếc Tôn Thừa Hoan một cái, tức giận nói, "Còn không phải là tại em......"

Người này, cư nhiên ban ngày ban mặt lại ở trong phòng bếp muốn cô, quả nhiên như cô suy nghĩ khi đó, người này không phải là người sẽ chú ý tới địa điểm và tình huống.

"Em lúc ấy rất, rất đói mà.........." Tôn Thừa Hoan ngây ngốc cười, thân thủ kéo tay Bùi Châu Hiền lắc lắc, "Em sai rồi. . ."

Nghe nàng nói như vậy, đột nhiên cảm giác được cái từ "đói" này có chút... tràn đầy những ý tứ khác, gò má trắng nõn của Bùi Châu Hiền ửng đỏ, quở trách nói, "Mau đi mở cửa."

"Được." Tôn Thừa Hoan ngồi dậy, chỉnh quần áo ngủ trên người ngay ngắn, xuống giường ra mở cửa.

Bùi Châu Hiền khẽ mỉm cười, nhìn Tôn Thừa Hoan đi ra ngoài, cũng ngồi dậy theo, lúc này mới phát hiện mình lại ngủ ở trong khách phòng.

Trên mặt đỏ càng thêm xinh đẹp, người như cũ có chút vô lực, Bùi Châu Hiền rất miễn cưỡng xuống giường, định đắp chăn, tầm mắt bỗng nhiên bị một khối hồng ấn trên ga giường trắng tinh hấp dẫn.

Nhíu mày lại, quỳ xuống trên giường nhìn kỹ vết màu hồng kia, Bùi Châu Hiền bỗng nhiên ý thức được đó là cái gì.

Máu?

Đầu ngón tay đặt lên vết máu, Bùi Châu Hiền cố gắng nhớ lại tối hôm qua cùng Tôn Thừa Hoan ý loạn tình mê, làm thế nào cũng không nhớ nổi mình có muốn Tôn Thừa Hoan hay không.

Chẳng lẽ là thân thích* của Tiểu Đản nhà cô tới?

(thân thích* : là đến kỳ của con gái đó mà, ở Trung Quốc hay hay gọi con gái khi đến tháng là "dì cả" nên Châu Hiền mới nói là Thừa Hoan có thân thích tới thăm.)

Chẳng qua là. . . Vị trí này tựa hồ không đúng lắm.

Nằm dài trên giường, Bùi Châu Hiền so sánh vị trí vết máu, rất là khó hiểu.

Tại sao lại là ở trên lưng?

Trên.......lưng?

Trong mắt xẹt qua một đạo tinh quang, nhớ tới Tôn Thừa Hoan trước khi trở về đã từng nói với cô, nàng bị giam lỏng, mơ hồ ý thức được cái gì, Bùi Châu Hiền rất bình tĩnh đứng dậy xếp chăn xong, đem chăn đắp lên vết máu kia, cầm lấy quần áo Tôn Thừa Hoan để ở một bên mặc vào, lúc này mới đứng dậy đi ra phòng khách.

[BHTT] [WENRENE] Hi, Kiểm Sát Trưởng Đại NhânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ