Chương 128

124 17 0
                                    

Máy bay trải qua mấy giờ phi hành, rốt cục đáp xuống sân bay kinh đô, lúc Bùi Châu Hiền bước ra máy bay một loại cảm giác kỳ diệu nảy lên trong lòng.

Kinh đô là quê hương thật sự của cô, lòng của cô lại lưu tại một địa phương khác cách xa nơi này, bị cái người tên Tôn Thừa Hoan vững vàng nắm trong tay.

"Châu Hiền, hoan nghênh trở về. " Đan Trác nhìn con gái đứng ở nơi đó ngẩn người, đi tới mỉm cười nói.

Gật đầu, biết rõ từ nay về sau sẽ không có thể lộ ra một mặt mềm yếu của mình, vẻ mặt Bùi Châu Hiền thản nhiên, cưỡng chế tưởng niệm mãnh liệt trong lòng mình, nhìn Đan Trác, "Con sẽ ở chỗ nào?"

"Đi tới chỗ ta ở." Đem sự lạnh nhạt của con gái nhìn ở trong mắt, Đan Trác có chút bất đắc dĩ nói, "Ba ba con hẳn là biết con đã trở về, đi thôi."

"Được." Đi theo Đan Trác ngồi lên xe, Bùi Châu Hiền nhìn ra ngoài cửa sổ, đầu ngón tay vô ý thức mà vuốt nhẹ cửa sổ xe, có chút mê man.

Điện thoại di động vào lúc này vang lên, Bùi Châu Hiền liếc mắt nhìn Đan Trác ở bên cạnh, cầm điện thoại di động nhấn nghe, bên đầu điện thoại kia giọng nói của Tôn Thừa Hoan tràn đầy cố giả vờ thoải mái, "Chị đến nơi rồi sao? Thật lâu không có đi trở về, nghỉ ngơi thật tốt, em sẽ rất biết điều, ha ha ha..."

Đặt điện thoại bên tai, Bùi Châu Hiền nghe thấy giọng nói của Tôn Thừa Hoan đầy lồng ngực đau đớn không biết mở miệng nói như thế nào, hơn nửa ngày, cố nặn ra một nụ cười, dùng giọng nói nhẹ nhõm giống em ấy nói, "Thật sự nghe lời như vậy sao? Chị sẽ tùy thời hỏi Khương Sáp Kỳ à nha, đừng tưởng rằng em là Bang chủ thì có thể làm cho Khương Sáp Kỳ nói với chị lời nói dối. "

"Như thế nào lại thế được, em rất trung thực mà." Lau lau nước mắt bên khóe mắt, Tôn Thừa Hoan một thân một mình ngồi ở trong phòng ngủ, lòng tràn đầy vắng vẻ.

"Ừ, chị tin tưởng em." Bùi Châu Hiền có chút hoảng hốt nói, trong lúc nhất thời, thiên ngôn vạn ngữ cũng không biết nói ra như thế nào.

Hai người trầm mặc hồi lâu, một lát sau Tôn Thừa Hoan cười hai tiếng nói "Buổi tối trước khi ngủ em sẽ gọi điện thoại cho chị, chị nghỉ ngơi thật tốt đi nhé, ngồi máy bay rất mệt mỏi."

"Ừ." Cúp điện thoại, Bùi Châu Hiền cất di động, tiếp tục xem ngoài cửa sổ ngẩn người.

Đan Trác nhìn dáng vẻ Bùi Châu Hiền mất hồn mất vía, ở trong lòng bất đắc dĩ thở dài, nét mặt nhưng vẫn là bộ dạng thản nhiên, "Bây giờ con trở về cũng được, nếu như muốn lưu lại, cũng đừng làm ra vẻ không có tinh thần như vậy. "

Bùi Châu Hiền chống cằm như trước vẫn duy trì tư thế nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng điệu lạnh lùng, "Con biết rõ."

"Vừa trở về, trước tiên nghỉ ngơi vài ngày đi, ở chỗ này con có thể tùy ý đi lại, thân phận của con ở nơi này trong kinh đô, không ai dám cưỡng ép đối với con, bao gồm cả ba ba của con cũng như vậy." Đan Trác hai tay ôm ngực, giọng nói bình tĩnh mà tự tin, "Chuyện mất mặt ông ta không dám làm đâu. "

Đem vài sợi tóc nghịch ngợm vén lên sau tai, Bùi Châu Hiền không có trải qua bất luận cái gì suy nghĩ liền nói, "Ngày mai liền đưa con đến công ty."

[BHTT] [WENRENE] Hi, Kiểm Sát Trưởng Đại NhânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ