Chương 30

270 36 0
                                    


Tôn Thừa Hoan căn bản không có trở về ký túc xá, trực tiếp nói cho tài xế thay đổi phương hướng đi tới trung tâm tập thể hình.

"Thiếu chủ!" Tôn Thừa Hoan đi vào Uông Minh liền ra nghênh đón, vẻ mặt nịnh nọt cười.

Tôn Thừa Hoan phiêu mắt liếc hắn một cái, "Ở đây có phải có người căn cứ ngôn ngữ miêu tả có thể vẽ ra được diện mạo đúng không?"

Uông Minh mặc dù không biết Tôn Thừa Hoan muốn làm cái gì, vẫn là gật đầu thực nhanh chóng gọi người kia tới.

Tôn Thừa Hoan híp mắt nhớ lại bộ dáng của người nam nhân to lớn kia,lên tiếng ít ỏi nói đến đặc thù của người nam nhân rõ ràng, người bị gọi tới lập tức cúi đầu vẽ vẽ, sau khi bức vẽ hoàn thành cung kính đưa lên cho Tôn Thừa Hoan, "Thiếu chủ, người đó có phải giống như vậy không?"

Tiếp nhận bức tranh, nhìn thoáng qua, Tôn Thừa Hoan cười cười, "Ừ.Nhìn rất giống."

Tán thưởng vỗ bả vai của người nọ, "Không sai."

Đôi mắt của người nọ hiện lên tia vui mừng, lại vẫn là cúi đầu, "Cảm ơn Thiếu chủ đã khích lệ."

Tôn Thừa Hoan nhìn hắn một cái, đối với Uông Minh liếc mắt, Uông Minh gật đầu, đối với người nọ nói, "Anh đi xuống trước đi, lúc sau đến văn phòng của tôi."

"Dạ." Người nọ hơi hơi cúi đầu, lui ra.

Đem bức vẽ kia đưa cho Uông Minh, Tôn Thừa Hoan ngữ khí lạnh như băng, "Tìm được người này nhanh."

"Dạ!" Uông Minh lên tiếng, đi ra ngoài kêu thủ hạ vô, phân phó những chuyện này xuống, lúc sau mới nhớ tới người kia còn đang ở trong phòng luyện công.

Tôn Thừa Hoan nắm di động của chính mình không biết là đang suy nghĩ cái gì, nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu, nhìn thấy Uông Minh, có chút đăm chiêu nói, "Người lúc nãy tên là gì?"

"Tôn Ngộ Sắc." Uông Minh nói đến tên này, vẻ mặt có chút quỷ dị.

Tôn Thừa Hoan cười, "Tôn Ngộ Sắc, sắc tức là không, đó không phải là Tôn Ngộ Không sao?"

"Dạ." Uông Minh thấy Tôn Thừa Hoan nở nụ cười, thế này mới yên lòng.

Vừa mới nãy mặc dù Tôn Thừa Hoan đối với Tôn Ngộ Sắc cười, nhưng mà sắc mặt cũng rất khó coi.

Hiện tại tựa hồ đỡ hơn.

"Uông Minh, tôi có ý tưởng này." Tôn Thừa Hoan chắp tay sau lưng đi thong thả vài bước, bỗng nhiên nói.

"Ý tưởng của Thiếu chủ lúc nào cũng tốt." Uông Minh nịnh nọt nói, trong mắt lộ ra tia sáng cuồng nhiệt.

Từ lúc hai năm về trước Tôn Thừa Hoan bắt đầu nắm trong tay Thanh Long Bang, mỗi một cái quyết định đều làm cho Thanh Long Bang ngày một cường đại hơn.

"Vuốt mông ngựa sao?" Tôn Thừa Hoan cười như không cười nói, "Muốn tôi giúp anh nói Trần mụ mụ cấp thẻ thành viên siêu cấp cho anh sao?"

"Hắc hắc, không dám, không dám." Uông Minh xấu hổ cười hai tiếng, hai mắt tỏa sáng.

Tôn Thừa Hoan lắc đầu, kéo ghế dựa ngồi xuống, vắt chéo chân lại, "Uông Minh, nghe qua điển cố gà bay chó sủa, gà chó không yên chưa?"

"............." Uông Minh đầu tiên là sửng sốt, tiện đà phản ứng lại, "Ý của Thiếu chủ là.......?"

"Tôn Ngộ Sắc người này như thế nào?" Tôn Thừa Hoan chuyển mình, quay đầu nhìn Uông Minh bằng ánh mắt sắc bén.

"Tôn Ngộ Sắc nguyên bản là người của hội Thần Thuyền." Uông Minh vẻ mặt bình tĩnh nhìn Tôn Thừa Hoan, "Bất quá tôi cam đoan hắn tuyệt đối trung thành."

"Phải không?" Tôn Thừa Hoan hưng trí chắp tay lại với nhau, "Tiếp tục nói."

"Tôn Ngộ Sắc người này, không cha, không mẹ, không vợ con, là người cô độc. Ở hội Thần Thuyền cũng chỉ là một lũ chó nhỏ không cơm ăn, một người có tài hội họa căn bản cũng không được coi trọng." Uông Minh nói xong tạm dừng, Tôn Thừa Hoan ánh mắt sắc bán.

"Nói cách khác, có tài nhưng không gặp thời, nếu có chủ tốt thì sẽ làm nên chuyện?" Tôn Thừa Hoan thản nhiên nói.

"Dạ." Uông Minh cúi đầu nói.

"Vậy anh chính là người chủ tốt đó đúng không?" Tôn Thừa Hoan đứng lên đi đến trước mặt Uông Minh, "Anh là chủ tốt cho nên hắn sẽ làm nên chuyện?"

Uông Minh cúi đầu, kinh sợ nói, "Thuộc hạ không dám!"

Thiếu chủ của bọn họ, đôi khi làm những chuyện không ai đoán trước được.

Tôn Thừa Hoan không nói, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Uông Minh, cuối cùng chuyển tầm mắt, thản nhiên nói, "Kêu Tôn Ngộ Sắc tới đây gặp tôi."

"Dạ." Uông Minh khom lưng nói, cúi người rời khỏi phòng luyện công, thế này mới thở ra một hơi, sau lưng từ lâu mồ hôi đã ướt đẫm.

Kêu Tôn Ngộ Sắc đi vào, Uông Minh đứng ở bên ngoài phòng luyện công, chắp tay sau lưng nhìn bầu trời đầy sao, đôi mắt hiện lên một tia khổ sở, Thiếu chủ như thế nào mới có thể trở về giống như trước đây.............

Tôn Ngộ Sắc vừa nghe nói Tôn Thừa Hoan gọi hắn đi vào, trong lòng có chút bất ổn, vừa có chút vui vẻ, lại có chút lo lắng.

Vui vẻ là Thiếu chủ đã biết đến hắn, có lẽ sẽ trọng dụng hắn, lo lắng là chắc có lẽ Thiếu chủ sẽ nghi ngờ hắn, dù gì hắn cũng là người của hội Thần Thuyền.

Tôn Thừa Hoan nhìn thấy Tôn Ngộ Sắc tiến vào, sờ sờ mũi, "Ở nơi này của chúng ta cảm thấy thế nào?"

Tôn Ngộ Sắc vội vàng nói, "Tốt lắm!"

"Ừ............" Tôn Thừa Hoan chậm rãi gật đầu, vẻ mặt lạnh nhạt, "Uông đường chủ đối đãi với các huynh đệ luôn luôn rất tốt."

"Đúng vậy." Tôn Ngộ Sắc vẻ mặt tôn trọng, "Uông đường chủ đối đãi với thuộc hạ thật sự là rất tốt."

"Ừ, vậy là tốt rồi." Tôn Thừa Hoan cũng không nói cái gì, mặt lộ ra nụ cười, "Cho anh một cơ hội đứng đầu một nhóm, anh có năng lực để nắm chắc không?"

Tôn Ngộ Sắc đầu tiên là kinh ngạc, tiếp theo bình tĩnh nói, "Có năng lực."

"Nhưng là...............Không phải anh chỉ biết mỗi hội họa hay sao?" Tôn Thừa Hoan trầm ngâm trong chốc lát hỏi.

"Chỉ cần Thiếu chủ cho tôi cơ hội, tôi sẽ làm cho Thiếu chủ nhìn thấy năng lực của tôi." Tôn Ngộ Sắc không vui không buồn nói, thấy Tôn Thừa Hoan vẫn không có biểu tình gì, cũng không nói nữa, cúi đầu đứng chờ quyết định của Tôn Thừa Hoan.

Tôn Thừa Hoan hai tay đút túi quần nhìn hắn một hồi lâu, bỗng nhiên vẻ mặt lạnh lùng, " gà bay chó sủa, gà chó không yên chưa"

Tôn Ngộ Sắc vừa nghe, sắc mặt trắng lại.

"Anh trở về ngẫm lại ý của tôi." Tôn Thừa Hoan nâng tay sờ sờ máy trợ thính bên tai trái, "Nếu hiểu rõ, thì quay trở về tìm tôi."

"Dạ." Tôn Ngộ Sắc lên tiếng, sau đó lập tức lui về sau.

Sau khi hắn rời đi khỏi, Tôn Thừa Hoan thở ra một hơi, thân hình dường như không khí ngồi ở trên ghế ngẩn người.

Mệt mỏi quá.

Nhắm mắt lại, hình ảnh Bùi Châu Hiền ôn nhu tươi cười lập tức hiện ra trong đầu, Tôn Thừa Hoan trên miệng lộ ra một nụ cười thản nhiên nhưng ấm áp. Dựa vào ghế ngồi hồi lâu, bỗng nhiên nhớ tới cái gì liền mở mắt ra, đứng dậy đi ra khỏi phòng luyện công.

Uông Minh luôn đứng trước cửa phòng chờ, thấy Tôn Thừa Hoan mở cửa đi ra,vội vàng gọi nàng một tiếng.

Tôn Thừa Hoan ừ một tiếng xong nói, "Đã khuya, tôi trở về ngủ đây, anh cũng trở về đi..........Ah, nếu muốn đi câu lạc bộ đêm , nói với Trần mụ mụ tôi nói anh tới hôm nay không cần trả tiền."

"Cảm ơn Thiếu chủ." Uông Minh sắc mặt vui mừng nói cảm ơn, nhìn thấy Tôn Thừa Hoan đi khỏi, nét tươi cười trên mặt biến thành chua sót.

Tôn Thừa Hoan đi ra trung tâm thể hình xong, ngăn một chiếc taxi, lên xe, "Đi đến trước siêu thị 24/24 giờ ở gần đây, sau đó đi đại học X."

Lái xe khởi động xe, chạy đến cách đó không xa một cái siêu thị, Tôn Thừa Hoan xuống xe chạy đi vào, nhìn hồi lâu, rốt cuộc tìm được kẹo que lần trước Bùi Châu Hiền đưa cho nàng, lấy tiền ra mua mấy cây, sau đó mới trở lại xe đi về ký túc xá.

Trở lại ký túc xá sau liền lấy một cây kẹo ra, bỏ đi vỏ, còn lại mấy cây kia đem để trên bàn, lộ ra một cái nụ cười si ngốc, ngậm trong miệng cây kẹo mút.

Ở bên kia, Bùi Châu Hiền đã sớm tắm rửa xong, sấy cho khô tóc, đang nằm ở trên giường, nghĩ đến hôm nay cùng một chỗ với Tôn Thừa Hoan, trên mặt đồng dạng lộ ra một chút tươi cười.

Sớm biết như vậy sẽ không đặt ra cái ước định đó.

Lâu ngày nảy sinh tình cảm cũng rất tốt.

Bùi Châu Hiền lần đầu tiên trong đầu có ý nghĩ hối hận, ôm ôm cái chăn, lại nghĩ tới bộ dáng không được tự nhiên của Tôn Thừa Hoan, mày nhíu lại.

Vì cái gì Tôn Thừa Hoan lại có tâm phòng bị rất mạnh mẽ như vậy?

Thà chịu mình mẩy đầy thương tích cũng muốn cùng mình duy trì khoảng cách.

Nghĩ đến những lời Tôn Thừa Hoan đã từng nói với cô, Bùi Châu Hiền ngồi dậy, đôi mắt kia luôn tràn ngập ánh sáng của trí tuệ thì giờ lại tràn đầy sự nghi hoặc.

Vì cái gì sẽ có ý nghĩa như vậy?

Bùi Châu Hiền trong đầu có rất nhiều suy đoán, từ lúc nhận thức Tôn Thừa Hoan đến nay hiện ra một màn, cuối cùng tập trung lại nữ nhân Tú Anh bên cạnh của Tôn Thừa Hoan, làm cho Tú Anh có chút thất thố.

Phó Quân.........Là người này đi?

Bùi Châu Hiền đôi mắt lóe ra sự không tưởng tượng được, chậm rãi nằm xuống, hai tay để sau cổ để gối đầu, mắt nhìn lên trần nhà hồi lâu, bỗng dưa lộ ra một nụ cười tự tin.

Mặc kệ nó đi, thuận theo tự nhiên là được.

"Tú Anh, cả ngày hôm nay em chưa ăn gì hết." Khương Sáp Kỳ vẻ mặt bất đắc dĩ bưng chén đồ ăn để trước mặt Tú Anh, "Em không ăn cái gì hết sao có thể bảo vệ tôi đây?"

Tú Anh liếc mắt cô một cái, "Chị căn bản không có gì nguy hiểm."

Khương Sáp Kỳ rộ ra mặt tươi cười bất đắc dĩ, "Đúng là không lừa được em."

Tú Anh cũng không nói gì nữa, chính là từ trước cho đến giờ đều đem những lời nói của Tôn Thừa Hoan như mệnh lệnh tuyệt đối mà tuân theo, cũng không hoài nghi, cho nên lúc đầu mới tin tưởng Khương Sáp Kỳ gặp nguy hiểm.

Mà hiện tại, mọi chuyện đã như vậy, Tú Anh lại không thể tưởng tượng được mọi chuyện tại sao lại như thế.

"Tôi ăn không vô." Tuy rằng bất mãn Khương Sáp Kỳ hùa theo Tôn Thừa Hoan lừa dối mình, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Khương Sáp Kỳ nồng đậm ủ rũ cho nên vẫn có chút áy náy, "Không phải tôi cố ý không ăn, mà thực sự là tôi không có khẩu vị."

Khương Sáp Kỳ tiện tay lấy sợi tóc trước trán của Tú Anh vén ra đằng sau, "Tú Anh, em nên hiểu được rằng tình trạng bệnh của em là gì, tôi cùng với Thiếu chủ chỉ là muốn tốt cho em."

Tú Anh nắm chặt quyền, cắn răng nửa ngày, vẫn là nhịn không được phát giận với Khương Sáp Kỳ, "Ai cần chị lo, tôi cả đời sẽ mãi ở bên cạnh của Thiếu chủ, chỉ cần luôn luôn ở bên cạnh của Thiếu chủ, thì sẽ không có việc gì, đúng không?"

"Em............" Khương Sáp Kỳ nhất thời nghẹn lời, ngực đau khó chịu, mắt nhìn Tú Anh hồi lâu, cuối cùng vuốt tóc, "Trong tủ lạnh còn một ít đồ ăn, bánh bao sữa, còn có một ít thịt cùng rau xanh, nếu em đói bụng thì hâm nóng lại bánh bao sữa, hoặc là tự mình nấu bát mỳ cũng được."

Tú Anh kinh ngạc nhìn Khương Sáp Kỳ, cuối cùng cũng ừ một tiếng.

"Tôi đi ngủ trước, sáng mai tôi có phiên tòa." Khương Sáp Kỳ đứng lên, đi về phía phòng ngủ.

"Ừ." Tú Anh lại lên tiếng, nhưng không có nhận thấy trong lời nói của Khương Sáp Kỳ thanh âm rung động.

Khương Sáp Kỳ trở lại phòng của mình, đem cửa phòng đóng lại, dựa lưng vào cửa phòng, lòng ngực run rẩy, cô đã rất cố gắng để nhịn làm cho nước mắt không chảy ra?

Khóc thì có cái gì tốt đâu?

Tú Anh trong lòng chỉ có một mình Thiếu chủ, chuyện này không phải từ nhỏ đã biết được rồi sao?







[BHTT] [WENRENE] Hi, Kiểm Sát Trưởng Đại NhânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ