chapter 18 : my

1.8K 203 54
                                    


Đứng xếp hàng ở khu vui chơi khiến tôi và mẹ có phần mệt mỏi. Nhìn dòng người phía trước chậm rãi nhích từng cen-ti một để có thể đến lượt thật khiến bất cứ ai có ý định đứng giành chỗ đều muốn bỏ cuộc.

Tôi quay ra nhìn mẹ, bà đứng sát rạt vào tôi vì làm gì còn khoảng trống nào đủ thoải mái trong cái thanh chắn mua vé này, bây giờ có muốn ra cũng chẳng nổi chỉ biết cầu nguyện thật nhanh đến lượt.

"Mẹ có mệt không, lên con cõng"

Vừa nói tôi vừa chìa lưng ra về phía mẹ, gối hơi khịu xuống.

Mẹ trông thấy liền lắc đầu rồi xoa lên lưng lưng tôi. Mẹ chẳng nói gì cả, bà nhìn rồi chỉ tay về phía trước. Nếu như là trước kia có lẽ mẹ sẽ ngại ngùng rồi đồng ý, tôi nén một tiếng thở dài vào.

Lại có thêm một đọan mua vé được rồi, tôi nhanh chân đứng lấp vào vị trí trống. Mẹ đi theo ngay sau, bà đưa chai nước ra.

"Mẹ uống đi con không khát"

Mẹ thu nó về, cái quái gì đang xảy ra giữa hai mẹ con tôi vậy. Mọi thứ thay đổi nhiều quá, tôi vẫn chưa thích nghi được, mẹ lạnh lùng đến đáng sợ.

Không biết trong tâm trí mẹ đang nghĩ gì.

Đứng một lúc thật lâu sau cuối cùng cũng đến lượt.

"Cho cháu xin hai vé người lớn ạ"

"Đi thôi mẹ"

Công viên nước có rất nhiều trò chơi, nhưng trước hết phải đi làm mát cái cơ thể vừa mới chui ra ở giữa dòng người lúc nãy đã, còn lại tính sau. Công viên nước bây giờ như cái công viên người ấy, đông không tả nổi. Tôi kéo mẹ vào một cái tiệm nước và ngồi xuống.

Tôi móc trong túi chiếc điện thoại muốn kiểm tra thử xem ba đã gọi lại chưa nhưng lại trống không.

Ting.

Dấu báo có email hiện lên nho nhỏ phía góc trái màn hình, tôi vội nhấp vào.

"Sao load lâu vậy nhỉ"

Tôi gãi đầu rồi nhìn mẹ, mẹ khác lúc chưa đi nhiều quá. Nhìn mẹ thiếu sức sống và nhìn vào mẹ chỉ thấy sự đơn độc.

Tiếng la hét vang lên nhưng chứa đầy sự thích thú của đám người đang trên con tàu sắt kia thu hút sự chú ý của cả hai mẹ con. Đám người gần đấy cũng hò reo, kẻ thì mang vẻ hơi lo lắng người lại hớn hở. Còn nhớ hồi nhỏ cũng hay được mẹ cho đi chơi như thế này, tôi ngồi trên đó còn mẹ đứng ngắm tôi chơi. Con rắn sắt ấy lúc bắt đầu di chuyển nó chạy chậm rì rì, sau khi mà đi hết đọan lên là nó lao tút xuống cái dốc thẳng đứng, mọi người sợ hãi còn tôi thì lại rất thích, tôi nghĩ mình giống như một người hùng không sợ bất cứ việc gì mà trong lòng sung sướng chẳng bận tâm đưa hai tay lên trời tận hưởng còn miệng thì cứ hét to. Chơi xong thì cái cổ họng tôi một tuần liền bị khàn. Lúc đấy vui thật, nhưng nào đâu có phải thường được đi chơi. Ở nhà học lễ nghi lên trường thì đống bài vở mệt mỏi vô cùng nên mà được đến công viên là tôi chỉ muốn ở đó mãi không về, thật sự rất vui.

Nhìn xuống cái điện thoại lần nữa. Mạng mẽo chán thật.

"Đi chơi thôi"

Tôi đứng dậy phủi quần, dậm chân vài cái nhẹ, chỉnh lại cái áo trên người. Đến nơi là phải đi chơi không thể chỉ đến để ngắm người khác chơi được.

[ Yeonbin ]  Angel Or Devil Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ