Một buổi tối cuối tháng hai, Trình Phượng Đài đến muộn cuộc bài, vừa vào nhà đã thấy trên bàn ngồi đủ bốn người, Thương Tế Nhị mặc một bộ áo lông gấm vóc màu tím, phần cổ và tay áo viền một đường lông tơ thật mỏng, phú quý lại ung dung, tôn lên đường cằm tinh xảo và khuôn mặt nhỏ trắng mịn, hệt như thiếu gia nhà tiểu địa chủ. Hôm nay y cũng hiếm thấy đang đánh bài cùng người ngoài.
Trình Phượng Đài kinh ngạc nói: "Ây da? Thương lão bản cũng đánh bài nha?"
Thương Tế Nhị thấy hắn liền cười, lập tức vươn tay ngoắc ngoắc: "Nhị gia, đến đây, giúp tôi sờ một quân nào." Lời này vừa ra cả phòng đều nhìn Trình Phượng Đài, bởi vì hắn vẫn luôn dùng chiêu này đùa giỡn phong lưu, hôm nay lại bị mỹ nhân điểm danh đúng là thú vị.
Trình Phượng Đài cũng cảm thấy thú vị, tháo đôi găng chà xát lòng bàn tay đến gần, cánh tay khoác lên ghế dựa của Thương Tế Nhị , cúi người sờ một quân bài. Thương Tế Nhị ngửi được hương thuốc lá lạnh lẽo trên người hắn, cảm thấy giống như một loại thảo dược thông họng, rất dễ chịu.
Nhà dưới chợt đẩy bài: "Ù rồi!"
Trình Phượng Đài nói: "Ai nha, Trình mỗ không thể mang đến vận may cho Thương lão bản, có lỗi quá." Lại tháo chiếc nhẫn bảo thạch trên tay xuống đeo cho Thương Tế Nhị : "Cái này coi như bồi tội."
Thương Tế Nhị cũng không từ chối chỗ tốt người khác đưa, sờ sờ cái khoen vàng còn vươn hơi ấm trên tay, cười nói: "Gặp mặt tổng cộng không được vài lần đã lấy của Nhị gia ba chiếc nhẫn."
Trình Phượng Đài nói: "Đúng rồi, vậy cậu nói mình cần gả cho tôi mấy lần?"
Mọi người vui vẻ cười rộ lên, quả nhiên mồm miệng của Trình Nhị gia là lợi hại nhất, không có tiện nghi nào là không chiếm. Thương Tế Nhị bị mọi người cười đến vành tai nóng bừng, xấu hổ nghiêm mặt đẩy Trình Phượng Đài ra.
Trình Phượng Đài ngồi dậy cất cao giọng nói: "Mồng ba tháng sau mọi người đến tệ xá uống rượu đầy tháng của con trai tôi. Các vị đều là người bận rộn nên tôi báo trước một tiếng để đẩy mấy thứ xã giao khác đi, đều phải đến đấy!"
"Lại thêm thiếu gia? Đây là vị thứ ba rồi đi?"
Trình Phượng Đài thở dài: "Thực sự mong ngóng có một khuê nữ, nào biết lại là tiểu tử, thật nháo tâm mà."
Có người cười mắng một tiếng: "Bớt ghê tởm người đi, nhà tôi có bốn khuê nữ, cầu cũng không cầu được nhi tử."
Ánh mắt Trình Phượng Đài sáng lên: "Chúng ta đổi cho nhau?"
Người nọ cười nhạo không thèm để ý hắn, Trình Phượng Đài nói: "Thật đấy! Nếu như tới bốn mươi tuổi rồi còn không có khuê nữ tôi sẽ ra ngoài ôm một hài tử về nuôi. Các người ai không cần tôi liền định trước, hai năm nữa liền cho tôi."
Tất cả mọi người đều không để ý lời điên khùng của hắn, Thương Tế Nhị lại nói: "Ồ, tôi cũng thích khuê nữ. Tri kỷ lại hiếu thuận."
Trình Phượng Đài rốt cục cũng tìm được tri âm, kéo cái ghế ngồi xuống bên cạnh cùng Thương Tế Nhị nói chuyện về hài tử, sau đó nói: "Thương lão bản, mồng ba tới tôi liền mời Thủy Vân Lâu về nhà nên không đưa thiếp cho cậu. Hôm đó nhà tôi chỉ diễn kịch đào và thanh y —— chiêu khuê nữ, cậu có thể lên hát mấy đoạn chăng? Nếu như tương lai thật sự đưa đến liền xem như công lao của Thương lão bản."
BẠN ĐANG ĐỌC
Bên Tóc Mai Không Phải Hải Đường Hồng - Thủy Như Thiên Nhi
Humor1933, vào thời điểm này Bắc Bình là nơi náo nhiệt nhất toàn Trung Hoa. Sự náo nhiệt này không giống những nơi khác, không phải xa hoa trụy lạc, mười dặm dương trường (Mười dặm đều là địa phận của người Tây Dương) Mà đó là một loại náo nhiệt mỹ lệ, c...