Chap 3: Cùng Giám đốc hóng gió

4.3K 219 1
                                    

Soojin ngồi trong văn phòng, gương mặt bất mãn nhìn vị giám đốc đang ngồi ở phía đối diện. Chuyện là hôm nay cô đã đến công ty nhận việc, sau khi được Hoseok giới thiệu với các đồng nghiệp khác, cô được anh đưa về phòng của tổng giám đốc. Bàn làm việc của cô quả thực đã được đặt ở một góc trong căn phòng lạnh lẽo như địa ngục ấy. Mọi chuyện nhìn chung vẫn rất ổn cho đến khi Taehyung - sếp của cô - bước vào cái văn phòng này và ngồi lỳ ở đó nhìn cô chằm chằm. Ban đầu cô làm lơ cậu, cố gắng tập trung vào việc ghi nhớ lịch trình hôm nay của Taehyung. Thế nhưng đã hơn 20 phút trôi qua rồi mà người kia vẫn cứ duy trì tư thế y chang như vậy, không hề có dấu hiệu nào cho thấy cậu đã chán với cái trò nhảm nhí của mình. Soojin thật sự là mất hết kiên nhẫn, cô ngước mắt lên nhìn lại người kia, dùng giọng nói lãnh đạm như đang muốn giết người để giao tiếp với cậu.

"Giám đốc, anh không cần làm việc à?"

Không khó để Taehyung nhìn thấy sự khó chịu đang phát ra không ngừng từ người trợ lý của mình, điều này lại càng khiến cậu thấy thích thú hơn. Taehyung ung dung chống cằm, cười cười trả lời cô.

"Cần chứ. Tôi đang làm mà."

"Trên mặt tôi có công việc của anh sao?"

"Sao em biết? Việc của tôi là ngắm em đó."

Taehyung mỉm cười trơ trẽn trước cái nhìn ghét bỏ của Soojin. Cô thật không ngờ đường đường là tổng giám đốc của một công ty lớn nhưng lại mang chứng bệnh biến thái đến như vậy. Cô vẫn là nên rời khỏi đây, ở một mình trong căn phòng này với tên giám đốc không bình thường đó e rằng không phải là một lựa chọn sáng suốt. Soojin nghĩ xong liền cầm lấy điện thoại đi thẳng một mạch ra cửa tìm Hoseok, cả cái công ty này chỉ có anh ấy là bình thường nhất mà thôi. Thế nhưng Taehyung dĩ nhiên không đời nào để cho cô rời đi dễ dàng như vậy. Ngay khi Soojin vừa chạm tay vào cửa thì Taehyung đã nhanh chóng bước đến nắm lấy cánh tay cô. Cậu lôi cô đi thẳng ra ban công của văn phòng, con người này chính là muốn ép cô vào chiếc lan can cheo leo được thiết kế có cũng như không nơi ban công. Soojin bị Taehyung đẩy mạnh ra trước, tấm lưng va đập mạnh vào lan can đau điếng khiến cô phải nhăn mặt. Nhìn thấy biểu cảm đau đớn đó từ Soojin, Taehyung lại càng hứng thú hơn, từng bước dồn ép cô chơi vơi giữa khoảng không cao vút, những luồn gió nơi cao tầng táp vào lạnh cắt da cắt thịt. Taehyung chống hai tay lên thành ban công, kẹp cô ở giữa khiến cô không còn đường chạy thoát ngoại trừ nhảy xuống mặt đất xa vời vợi phía dưới. Soojin sợ hãi vô cùng, mơ hồ nhìn người đang đứng chặn trước mặt mình. Trong đầu thắc mắc rốt cuộc cô đã làm gì đắc tội với con người này?

"Anh định giết tôi ư?"

Taehyung khẽ cười khuẩy khi nghe câu hỏi từ Soojin. Cậu nào muốn giết đồ chơi của mình. Cậu chỉ là muốn đùa giỡn với nó một chút thôi. Taehyung lắc đầu, gương mặt khoái trá nhìn Soojin.

"Tôi muốn cho trợ lý của mình hóng gió một chút thôi mà. Nếu cô thấy sợ thì có thể ôm tôi."

"Anh điên rồi. Tôi không có hứng mà hóng gió kiểu này với anh. Mau thả tôi ra."

Soojin phẫn nộ nhìn người kia, mạng sống của cô đang chênh vênh như thế này mà cậu lại chỉ xem nó như một trò đùa nho nhỏ. Gương mặt thản nhiên của Taehyung khiến Soojin thấy tức giận vô cùng. Đang lấy hơi định mắng cái tên không não kia thì chiếc điện thoại trong tay cô reo inh ỏi. Từ đầu đến giờ hoá ra cô vẫn cầm chặt nó trong tay nhưng vì quá sợ hãi nên đã không nhận ra sự tồn tại của vật dụng cần thiết này. Cô có thể dùng nó để cầu cứu. Soojin lật đật nhìn vào màn hình điện thoại, người gọi đến là "Jin-sunbaenim", cô nhanh chóng ấn nút trả lời trước khi Taehyung giật lấy nó trong tay cô. Thế nhưng cậu không những không ngắt máy mà còn bật loa lớn khiến Soojin vô cùng bối rối, không hiểu đối phương lại đang muốn bày trò gì.

[Taehyung×you] Tiểu TamNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ