Soojin dừng xe trước con ngõ nhỏ, cô chậm rãi thả bước trên con đường thân thuộc, nơi mà cô đã từng đi qua mỗi ngày vào 5 năm trước. Cô dừng lại ở lưng chừng con đường, yên lặng ngắm nhìn những chiếc lá bạch quả vàng ươm dưới chân. Hoá ra quá khứ không dễ quên đến vậy. Soojin đã cố để trở thành một người lạnh lùng, xây dựng cho mình một trái tim thật sắc đá, thế nhưng cuối cùng cô vẫn bị quá khứ lôi kéo, vô thức tìm về hàng cây bạch quả nơi mà cô từng vô cùng gắn bó. Cách chỗ Soojin đang đứng không xa, một người đàn ông khoác trên mình chiếc áo khoác dáng dài đến đầu gối chậm rãi tiến đến trước mặt cô, người nọ trầm giọng lên tiếng, âm sắc có phần nhẹ nhõm và vui mừng.
"Soojin, em đã về rồi."
Soojin bị giọng nói kia thu hút sự chú ý, liền ngước đầu lên nhìn chủ nhân của giọng nói kia. Người đàn ông đó không ai khác ngoài Jungkook, cậu trai cô quen ngày nào nay đã trưởng thành đến bất ngờ. Cô mỉm cười nhẹ nhàng, tiến đến gần hơn với người kia.
"Jungkook, lâu rồi không gặp. Anh vẫn đẹp trai thật đấy."
Jungkook cười xoà trước lời khen ngợi của Soojin, cậu đút hai tay vào túi áo khoác, trầm ngâm nói.
"Việc đó không cần em phải nói, anh cũng tự biết mà."
Soojin bĩu môi trước màn tự khen của người kia, cô nghiêng đầu hỏi cậu.
"Mà sao anh lại ở đây?"
"Anh đợi em."
"Đợi em?"
Soojin mở to mắt khi hỏi lại Jungkook, biểu cảm ngạc nhiên của cô khiến Jungkook cảm thấy rất vui vẻ. Cậu gật đầu, mắt nhìn thẳng vào Soojin mà nói.
"Từ khi Hoseok báo cho anh biết em vẫn còn sống và đã trở về thì ngày nào anh cũng đến đây để đợi em. Anh đã cược rằng em sẽ đến đây."
"Thật? Lỡ như em không đến thì sao?"
"Em đã đến rồi còn gì."
Khoé môi Soojin kéo cao khi nghe câu khẳng định đó từ Jungkook. Cậu ấy thật sự rất hiểu con người của cô và luôn biết cách khiến cho cô cảm thấy được yêu thương. Chỉ tiếc là hai người sinh ra đã không dành cho nhau, mối quan hệ giữa của cả hai chỉ có thể mô ta bằng cụm từ 'hữu duyên vô phận'. Jungkook dùng hai tay ôm lấy má của Soojin, dùng đáy mắt long lanh của mình mà chiếu thẳng vào con ngươi sâu thăm thẳm của cô.
"Soojin, anh thậm chí còn biết mục đích trở về của em là để trả thù Taehyung và Yoonji nữa, có phải không?"
Mắt Soojin có chút dao động trước lời buộc tội vô cùng chính xác từ Jungkook. Cô cảm thấy chột dạ khi bị cậu bắt quả tang nên liền quay đầu đi, tách mình ra khỏi cái nhìn chòng chọc kia của đối phương. Soojin lạnh giọng đáp lời.
"Anh quả thực rất hiểu em. Đúng là như vậy đấy. Và em cũng không có ý định nghe bất kỳ lời khuyên nào từ anh đâu."
Jungkook thở dài buông tay ra khỏi mặt của Soojin, cậu đã đoán trước được cô sẽ phản ứng như thế này.
"Soojin, không phải anh muốn phá hoại kế hoạch của em hay là bênh vực cho Taehyung và Yoonji. Anh chỉ muốn em được sống vui vẻ, trượt dài trong hận thù không phải là một cách hay."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Taehyung×you] Tiểu Tam
Fanfiction[Taehyung nhẹ nhàng cúi đầu xuống, nói như thổi vào vành tai cô. "Nếu em ngoan tôi sẽ thả em ra, còn nếu em làm loạn thì nụ hôn này tôi đành phải thưởng cho em rồi." Dứt lời, Taehyung lướt môi đến thật gần môi của Soojin khiến cô hoảng vô cùng, vội...