Chap 46: Hồi sinh

2K 94 4
                                    

Jimin bàng hoàng vô cùng khi nghe những lời mà bác sĩ vừa nói. Cậu nắm lấy vạt áo blouse của vị bác sĩ kia, giọng ngờ vực.

"Sao có thể như vậy được? Sao có thể chứ?"

Hoseok vội ôm lấy Jimin, ngăn cậu mất bình tĩnh mà có thái độ bất lịch sự với người khác. Ngay lúc đó, một y tá bên trong phòng sinh bước ra ngoài, cô nói.

"Bệnh nhân Soojin muốn gặp người tên Jimin, người đó có ở đây không?"

"Là tôi đây."

Jimin lập tức đáp lời như thể đây là cơ hội duy nhất để cậu lên tiếng vậy. Nhận được sự đồng ý của bác sĩ, Jimin nối gót vị y tá kia vào phòng sinh của Soojin. Bạn thân của cậu lúc này đang nằm trên giường, khắp người đều là mồ hôi. Gương mặt Soojin đỏ ửng hết cả lên, chứng tỏ cô đã phải dùng lực rất nhiều. Chỉ tiếc là bấy nhiêu vẫn chưa đủ để đứa bé được sinh ra một cách trọn vẹn. Ngay khi thấy Jimin đến gần, Soojin liền đưa tay ra để cậu nắm lấy bàn tay ướt đẫm mồ hôi của mình. Cô mệt nhọc lên tiếng.

"Hứa với tớ, cứu đứa trẻ bằng mọi giá."

"Cậu điên à? Cậu không cần mạng nữa rồi hay sao?"

Jimin thốt lên đầy phẫn nộ trước lời dặn dò vô lý của Soojin. Cậu đời nào có thể để cho bạn mình chết được. Thế nhưng đối với Soojin, mạng sống của cô hiển nhiên sẽ đặt sau mọi thứ. Cô nhìn thẳng vào Jimin, đôi mắt đầy cương quyết.

"Nhất định phải cứu đứa bé, nó là con của Taehyung."

"Nhưng tớ không thể để cậu chết, Soojin. Tớ không thể."

Jimin gào lên trước Soojin, cậu cảm thấy mình như ngạt thở khi phải nằm trong tình huống khó xử này. Cả đời này Jimin chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ tước đi mạng sống của một ai đó, đặc biệt là một đứa trẻ vô tội. Thế nhưng cậu cũng không thể nhắm mắt làm ngơ, chiều theo nguyện vọng ngu ngốc của Soojin được. Trong lúc Jimin còn bối rối vì chưa biết phải đưa ra quyết định như thế nào thì Soojin đã thều thào lên tiếng, cô đưa ra yêu cầu với vị bác sĩ đang đứng gần đó.

"Bác sĩ, tôi muốn giữ đứa trẻ. Tôi cam kết chịu mọi rủi ro. Hãy để đứa trẻ được sinh ra an toàn."

Vị bác sĩ lắng nghe hết ý nguyện của Soojin rồi thở dài thườn thượt trong khi lắc đầu. Sau đó ông bảo y tá chuẩn bị giấy cam kết cho Soojin, Jimin không còn cách nào khác đành phải đặt bút xuống ký tên vào mảnh giấy định mệnh đó. Soojin mỉm cười dịu dàng nhìn bạn mình, cô khe khẽ dặn dò.

"Jiminie, con tớ giao lại cho cậu nhé. Hãy giúp tớ nuôi dưỡng nó nên người. Thằng bé chắc chắn sẽ báo hiếu cho cậu."

Jimin khóc nức nở khi nghe Soojin nói, cậu thật sự không thể chịu đựng nổi nếu phải trải qua cảm giác nhìn Soojin biến mất thêm một lần nào nữa. Cậu nghẹn ngào siết chặt lấy tay của Soojin.

"Cái đồ ngốc nhà cậu, tớ dĩ nhiên sẽ yêu thương con trai cậu như con ruột của mình rồi. Đừng nói những lời xúi quẩy nữa, cậu sẽ phẫu thuật thành công. Tin tớ."

Sau khi thủ tục hoàn thành, Jimin rời khỏi phòng sinh, nhường chỗ cho cuộc phẫu thuật sắp diễn ra. Soojin nằm trên giường, cảm giác lòng nặng trĩu. Tuy là cô muốn cứu đứa nhỏ, chấp nhận hi sinh mạng sống của mình, thế nhưng dường như trong thâm tâm cô vẫn còn cảm thấy day dứt. Có lẽ vì Soojin đang nuối tiếc cho bản thân mình. Bởi mong muốn được chờ đợi tới ngày chứng kiến Taehyung tỉnh lại đã vĩnh viễn không đến nữa. Cô còn quá nhiều điều chưa kịp bày tỏ với cậu, thế nên giờ đây cảm xúc lưu luyến cứ luôn thường trực trong đại não của cô. Đồng thời, Soojin cũng cảm thấy hài lòng khi có thể cứu sống được giọt máu của Taehyung. Đứa trẻ sẽ lớn lên thật khoẻ mạnh trong tình yêu thương của Jimin và Hoseok, hơn nữa nó sẽ thay cô chờ đợi ngày bố nó tỉnh lại. Nghĩ đến đây, hai hàng nước mắt bất chợt tuôn dài trên má Soojin. Cô hi vọng mình sẽ được tái sinh gần bên hai bố con Taehyung. Thậm chí cô còn cầu mong được Mạnh Bà thương xót, không ép cô uống nước canh lãng quên để cô được đời đời kiếp kiếp khắc ghi đoạn tình cảm đau thương nhưng mãnh liệt này.

[Taehyung×you] Tiểu TamNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ