"Chuyện gì mà hớt hải thế anh bạn?"
"Không liên quan đến cậu, cô ấy là bạn gái tôi. Tôi đến đón cô ấy."
"Bạn gái anh ư? Nhìn có vẻ không giống cho lắm."
"Đừng có lắm lời. Cậu thì biết gì."
"Tôi biết nhiều hơn anh nghĩ đấy."
"Thật nhảm nhí. Cậu nghĩ mình là ai chứ?"
Cậu khẽ cười nhạt khi nghe câu hỏi từ Seokjin, sau cái nhún vai xem thường, gương mặt cậu nghiêm nghị nhìn vào người kia, ánh mắt sắc bén đến mức chỉ nhìn thôi đã đủ khiến đối phương cảm thấy ớn lạnh.
"Tôi là JEON-JUNG-KOOK."
Seokjin ngớ người khi nghe thấy danh tính của kẻ dám phá ngang chuyện tốt của mình. Cái tên này anh đã từng nghe qua.
"Jungkook? Cậu là chủ của quán karaoke này ư?"
Jungkook mỉm cười sau câu nói của người kia, một nụ cười mỉm chi đầy ngột ngạt đối với người nhìn.
"Không sai. Tôi nghĩ bây giờ anh nên rời khỏi đây thì tốt hơn. Hai cậu mau tiễn khách quý ra cửa nhanh nào."
Jungkook vừa dứt lời thì 2 người đàn ông diện vest đen gần đó liền đi đến đứng ngay bên cạnh Seokjin, một trong 2 người bọn họ nắm lấy cánh tay của anh, kéo nhẹ về phía trước. Seokjin biết kế hoạch của mình đã thất bại rồi, thế nhưng để Soojin ở lại với người chủ quán này dường như cũng không được hợp lý cho lắm.
"Nhưng còn cô ấy, bạn tôi..."
"Tôi sẽ lo cho Soojin, anh không phải lo lắng."
"Cậu biết Soojin?"
Seokjin thảng thốt lên tiếng, thật không ngờ cô gái mà anh muốn chiếm hữu lại quen biết với một người có máu mặt như thế này ở đất Seoul, anh quá là bất cẩn rồi. Còn chưa kịp nghĩ ngợi xong xuôi thì 2 người đàn ông to cao bên cạnh đã hối thúc, dùng tay đẩy mạnh vào tấm lưng của anh, đưa anh đi thẳng ra khỏi quán karaoke. Trước khi quay trở vào, bọn họ không quên trừng mắt và gửi đến anh lời đe doạ từ người chủ của mình.
"Đừng bao giờ lảng vảng gần cô gái kia nữa."
Jungkook sau khi đuổi được cái gai trong mắt đi, liền bế Soojin lên đưa cô về phòng nghỉ riêng của mình. Soojin lúc này đã ngấm hết tác dụng của thuốc ngủ, cơ thể cô rơi vào trạng thái bất tỉnh trong vòng tay của Jungkook. Cậu giúp cô chỉnh lại dây kéo trên chiếc váy rồi cẩn thận đắp chăn cho cô. Không biết đã có chuyện gì xảy ra nhưng dường như cậu đã kịp thời cứu được cô khỏi tay của người đàn ông vừa rồi. Soojin chẳng phải đang là trợ lý của Taehyung hay sao, có lẽ cậu nên gọi người bạn thân của mình đến giải quyết việc này. Nghĩ rồi Jungkook liền gọi điện cho Taehyung, kể lại ngắn gọn những gì vừa diễn ra ở quán của cậu và không ngoài dự đoán, Taehyung đã trả lời rằng sẽ ngay lập tức đến đón Soojin. Thông báo cho người bạn thân xong, Jungkook thả mình xuống chiếc ghế dài trong phòng, đưa mắt nhìn cô gái đang say giấc trên chiếc giường của mình, tâm tình không tránh khỏi có chút rối loạn.
"Soojin, tại sao em lại giống cô ấy đến như vậy?"
Jungkook thở dài, lấy tay xoa xoa hai bên thái dương, đầu óc quay cuồng nhớ lại ngày đầu tiên khi cậu gặp Soojin ở quán thịt nướng. Nếu hôm đó không phải vì bên cạnh có Taehyung thì chắc là cậu đã đuổi theo cô rồi. Kể từ ngày gặp cô, hình ảnh của Soojin cứ mãi lẩn quẩn trong tâm trí cậu. Jungkook cứ ngỡ sau ngần ấy năm, cậu sẽ không còn nhớ tới quá khứ nữa. Cuộc sống xa hoa hiện tại của cậu thật sự rất tốt, tuy là cậu chơi thân với Taehyung nhưng cậu vẫn luôn dừng lại ở chừng mực của mình chứ không sát gái như người bạn kia. Và quan trọng là Jungkook cậu cũng cảm thấy hài lòng với những gì đang diễn ra hằng ngày trong cuộc sống của mình. Những tưởng cậu sẽ mãi sống vô tư như vậy cho đến hết đời thì đột nhiên những ký ức trong quá khứ lại đổ về ào ạt khiến cậu thấy ngạt thở vô cùng. Soojin - người mang dáng dấp của người con gái mà cậu từng vô cùng yêu thương lại đột ngột xuất hiện khiến thế giới vốn đã cân bằng bao năm của cậu bây giờ lại trở nên chao đảo vô cùng.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Taehyung×you] Tiểu Tam
Fanfic[Taehyung nhẹ nhàng cúi đầu xuống, nói như thổi vào vành tai cô. "Nếu em ngoan tôi sẽ thả em ra, còn nếu em làm loạn thì nụ hôn này tôi đành phải thưởng cho em rồi." Dứt lời, Taehyung lướt môi đến thật gần môi của Soojin khiến cô hoảng vô cùng, vội...