Soojin để đôi chân mình đi lang thang vô định trên con phố đông người, tâm trạng thả vào khoảng trời đêm đen tối. Trong đầu cô bây giờ, chẳng có gì ngoài hai chữ 'thất vọng'. Cô đã từng nghĩ rằng mình có thể thay đổi được bản tính của Taehyung, tuy rằng sếp cô rất cứng đầu, rất gai góc nhưng cô vẫn hằng tin vào bổn lương thiện của Taehyung. Dù không biết rõ ngọn ngành, nhưng cô tin đằng sau sự ngổ ngáo, băng lãnh đó của cậu là một trái tim cô đơn và đáng thương. Soojin dùng sự thông cảm của mình, đặt mình vào vị trí của cậu để bỏ qua những lần cậu quá đáng với cô, không ngừng hi vọng sự chân thành của cô sẽ cảm hoá được trái tim sắt đá đó của cậu. Thế nhưng, cuộc đời này rõ ràng không hề vận hành theo những gì mà ta muốn. Bằng chứng là Taehyung không những không biết thấu hiểu cho sự cố gắng của Soojin, mà ngược lại cậu còn xem đó là sự rắc rối, là phiền phức của cậu. Soojin tự hỏi những vì sao loe lói chút ánh sáng yếu ớt ở phía xa kia có đang cảm thấy như cô không. Rõ ràng biết ánh sáng của mình là hữu hạn, giữa thiên không bao la thì thứ phát quang nhạt nhoà đó không khác gì một hạt cát trên sa mạc cả. Nó có hiện hữu thì cũng chỉ là cát, mà dù biến mất thì xung quanh vẫn là sa mạc, chẳng thể vì thiếu đi một hạt cát nhỏ nhoi mà hoá thành mảnh đất phù sa. Sự quan tâm của Soojin đối với Taehyung cũng vậy, cô dày công vun đắp bao nhiêu thì cũng chỉ là cát bụi, người thổi một hơi liền bay biến đi trong gió. Đã biết là công cốc, là không ai chú ý đến vậy thì còn thấy thất vọng, buồn bã để làm gì? Kẻ ngốc như cô rốt cuộc thế gian có được bao nhiêu người. Và liệu những người đó có đang nhận ra mình ngu ngốc như cô hay không.
Mãi chìm trong suy nghĩ vẩn vơ, đến khi không còn ánh sao trời nào xuất hiện trên nền đen huyền bí nữa thì Soojin mới nhận thức được bản thân đã đi đến bao xa. Cô đang ở trên khu phố Namdong, cách nhà cô một khoảng không hề gần. Soojin biết đường về nhà nhưng có điều xa quá, tốt hơn là nên gọi xe thôi. Nghĩ xong cô liền sờ túi thì phát hiện ra mình đã quên mang theo điện thoại. Có lẽ lúc nhận được tin nhắn của Hoseok, cô đọc xong liền vội vàng đi tìm Taehyung nên đã bỏ quên nó ở đâu đó trong nhà rồi. Đang chìm trong hoang mang không biết cách nào để về thì chiếc ô tô của ai chạy đến đỗ trước mặt Soojin. Cô bị ánh đèn từ chiếc xe rọi vào mắt nên không thể nhìn rõ người đang cầm lái, đến khi người đó ra khỏi xe bước đến chỗ cô, cất giọng lo lắng thì Soojin mới nhận ra chủ nhân chiếc xe vừa rồi.
"Soojin, em đang làm gì ở đây thế?"
"Jungkook? Sao anh ở đây?"
Jungkook cười xoà trước câu hỏi ngược lại của Soojin, có vẻ việc xuất hiện ở đây vào giờ này đều khiến đối phương thấy thắc mắc.
"Quán karaoke của anh ở gần đây, anh đến kiểm tra tình hình kinh doanh của quán thôi. Còn em, tại sao lại đứng lơ ngơ ở đây một mình thế này?"
"Em...tại...em..."
Soojin ấp úng trước câu hỏi của cậu, không lẽ bây giờ cô trả lời rằng tại người bạn thân quý hoá của cậu làm cô thất vọng nên mới đi bộ ra đây. Trông thấy vẻ ngập ngừng của Soojin, Jungkook không ngăn được lo lắng, sợ rằng cô vừa gặp phải chuyện gì nghiêm trọng nên liền ân cần hỏi han.
"Sao thế? Có chuyện gì sao? Em có ổn không Soojin?"
Ánh mắt tràn ngập sự quan tâm của đối phương khiến Soojin cảm thấy xót dạ, người đẹp như thế này không nên chỉ vì lo cho cô mà khiến đôi mắt trở nên bất an như thế.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Taehyung×you] Tiểu Tam
Fanfic[Taehyung nhẹ nhàng cúi đầu xuống, nói như thổi vào vành tai cô. "Nếu em ngoan tôi sẽ thả em ra, còn nếu em làm loạn thì nụ hôn này tôi đành phải thưởng cho em rồi." Dứt lời, Taehyung lướt môi đến thật gần môi của Soojin khiến cô hoảng vô cùng, vội...