Chap 17: Lễ tốt nghiệp hạnh phúc

2.4K 127 26
                                    

"Anh xuất hiện ở đây làm gì thế, tiền bối?"

"Anh đến chúc mừng Soojin."

Seokjin cố nhìn vào Soojin, người đang sợ hãi nấp sau tấm lưng nhỏ của Jimin. Anh vươn tay ra định nắm lấy cô thì liền bị Jimin đứng trước gạt phăng tay đi, cậu trừng mắt với anh.

"Tôi nghĩ Soojin không hoan nghênh anh đến đâu. Hãy rời khỏi đây nhanh đi."

Seokjin bị người kia gạt tay liền cảm thấy bực bội, dù gì bài cũng đã ngả, anh không cần phải diễn tròn vai một tiền bối tốt bụng nữa.

"Jimin, đừng quên phải dùng kính ngữ với tiền bối của em. Vả lại tôi đến gặp Soojin, không phải em, đừng có xen vào."

Bị Seokjin nhắc nhở, Jimin lại càng tức điên hơn, cậu dùng tay đẩy mạnh vào anh khiến cơ thể Seokjin lảo đảo về sau.

"Nếu không phải vì Soojin nhất quyết ngăn cản thì hôm đó tôi đã đi tìm để xé xác anh ra rồi. Anh nghĩ mình còn tư cách đứng trước mặt Soojin sao? Mau đi ngay trước khi tôi nổi điên lên và khiến anh bị mất mặt trước mọi người."

Seokjin bỏ qua lời cảnh cáo của Jimin, cố chấp lao đến chỗ Soojin. Jimin tuy nhỏ con hơn anh nhưng cũng không chịu thua kém, liên tục giương bộ móng mèo ra cào cấu vào cánh tay Seokjin khiến nó rướm máu. Vị tiền bối lúc này đã mất hết kiên nhẫn, bàn tay giơ lên cao định đáp xuống đôi gò má mũm mỉm của Jimin. Thế nhưng, bàn tay định đánh người đó của anh đột nhiên dừng lại giữa không trung, Seokjin đứng hình khi nhận ra cánh tay mình đang bị một người đàn ông khác giữ lại và người đó đang dành tặng cho anh một ánh mắt đong đầy sát khí.

"Hãy hành động phù hợp với vẻ ngoài của mình đi anh bạn. Hành động ức hiếp người yếu hơn mình này của anh thật đáng xấu hổ đấy."

Cánh tay của Seokjin bị Hoseok bẻ ngược về sau rồi đẩy mạnh khiến anh ngã xuống đất. Anh lồm cồm ngồi dậy, nhíu mày nhìn vào kẻ vừa xen vào chuyện của mình, thế nhưng sắc mặt anh liền thay đổi khi phát hiện ra đứng sau Hoseok còn có một người khác nữa. Nếu anh nhớ không nhầm thì người đó chính là Jungkook, là người mà anh đã chạm trán ở quán karaoke khi trước. Biết mình không thể dây dưa ở đây thêm nữa vì thế lực của đối phương rất đáng gờm, Seokjin đành đứng dậy rồi rời khỏi chỗ đó ngay lập tức, một cái ngoáy đầu nhìn lại cũng không dám làm. Đợi đến khi người xấu đi khuất, Hoseok mới quay lại ân cần hỏi han Jimin, người vẫn còn hoảng sợ vì xém nữa đã ăn một cái tát rõ đau rồi.

"Nhóc, không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?"

Jimin đã mất hồn vì sợ hãi, bây giờ tâm hồn lại càng phân tán nhiều hơn vì dung nhan mỹ miều của người đàn ông vừa ra tay cứu cậu. Đây chẳng phải là anh hùng của đời cậu hay sao. Thấy Jimin mải mê mẩn ngắm nhìn người trước mặt, Soojin đành lên tiếng cứu vãn kèm theo một cái vỗ nhẹ vào mông Jimin để kéo tâm hồn của cậu bạn thân về lại Trái đất.

"Jimin, anh ấy hỏi cậu có ổn không kìa."

Jimin lúc này mới hoàn hồn, ngại ngùng dời tầm mắt khỏi người Hoseok, đầu cúi gầm trong khi trả lời.

"À không, em không sao."

"Mà sao người đó lại ức hiếp bọn em vậy?"

Hoseok vẫn chưa hết thắc mắc, vừa nhìn Soojin, vừa nhìn Jimin mà hỏi. Jungkook lúc này cũng không lặng im nữa, bắt đầu lên tiếng giải thích.

[Taehyung×you] Tiểu TamNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ