"Soojin, cậu bị làm sao thế?"
Jimin vội vàng đỡ Soojin ngồi lại lên ghế, vẻ mặt nhợt nhạt của cô khiến cậu thấy rất lo lắng. Trong khi đó thì Soojin lại lắc đầu dù giọng vẫn còn mệt mỏi.
"Tớ không sao, Jimin."
"Cậu như thế này mà không sao à? Nhìn mặt mày cậu đi, tái nhợt hết rồi kìa."
Jimin phẫn nộ mắng Soojin một lượt, bởi kể từ khi Taehyung gặp nạn, Soojin gần như chẳng còn quan tâm đến bản thân mình nữa. Mặc cho cậu đã khuyên nhủ nhiều lần, Soojin vẫn cứng đầu, không thèm để tâm đến lời nói của cậu mà chỉ chăm chăm đi lo cho Taehyung. Cậu thật là bị người bạn thân này làm cho tức chết. Soojin tròn mắt khi bị Jimin mắng, cô mỉm cười tủm tỉm trước vẻ mặt tức giận của cậu bạn.
"Tớ không có bị bệnh, Jimin. Tớ xanh xao như vậy là vì tớ đang có em bé."
"Em-em bé á?"
Jimin há hốc mồm nhìn Soojin, như thể bản thân vừa nghe thấy một tin vô cùng động trời. Cậu lắp bắp hết nhìn Soojin rồi lại nhìn xuống cái bụng phẳng lì của cô.
"Cậu đang có thai thật ư? Là con của ai chứ? Là của Taehyung à?"
Soojin gật đầu, khoé môi không ngăn nổi nụ cười khi trông thấy vẻ sửng sốt của bạn mình. Còn Jimin thì nhíu mày tra hỏi cô.
"Có phải là kết quả của cái đêm cậu theo anh ta về nhà không hả? Có một lần mà cũng dính, mạnh thật đấy."
Soojin thiếu điều muốn đá Jimin ra khỏi bệnh viện ngay lập tức trước gương mặt nham nhở vô đáy của cậu. Thật ra Soojin chỉ vừa biết mình có thai cách đây mấy ngày. Những cơn buồn nôn khó chịu y hệt như khi lần đầu cô mang thai đã khiến cho Soojin bán tín bán nghi, liền đến bệnh viện kiểm tra thì quả nhiên, cô đích thị đã mang trong mình một bào thai hơn ba tháng tuổi. Chủ nhân của giọt máu trong bụng cô không ai khác ngoài Taehyung, thế nhưng đáng buồn là cậu lại đang hôn mê bất tỉnh, không thể tiếp nhận tin vui lớn này cùng với cô. Suy nghĩ cô sẽ phải nuôi con một mình còn Taehyung thì mãi mãi nằm ngủ như vậy khiến Soojin cảm thấy rất buồn bã. Tuy nhiên, dù gia đình không được trọn vẹn nhưng cô vẫn vô cùng biết ơn khi Thượng đế đã ban tặng cho cô món quà tuyệt vời này. Đứa trẻ sẽ là nhân chứng cho tình yêu sâu đậm và gian truân giữa cô và Taehyung, đồng thời cũng là động lực để cô tiếp tục hi vọng cậu sẽ sớm ngày tỉnh lại.
Mùa xuân rạng rỡ qua đi, nhường chỗ cho cái nắng hè oi bức cùng tiếng ve râm ran. Rồi lại thêm một mùa thu qua, cánh hoa rẻ quạt lại nhuốm vàng khắp muôn đường muôn lối. Phải đến tận cuối mùa, khi tiết trời hừng đông dần dần se lạnh, sương mai giăng khắp đất Seoul thì cái bụng của Soojin mới đạt đến thời điểm chín muồi. Thời kỳ sinh nở đã gần kề, Soojin chầm chậm rãi bước trên phố cùng Jimin. Gương mặt cô hằn rõ nét đau khổ vì bây giờ cô rất lười, chỉ muốn được nằm yên một chỗ. Thế nhưng người bạn trời đánh của cô thì lại không nghĩ như vậy. Trời chỉ mới sáng sớm, đường phố còn thưa người, thế mà Jimin lại nhất quyết lôi Soojin dậy đi tản bộ cho bằng được với một lý do vô cùng chính đáng là vận động nhiều cho dễ sinh con. Soojin sầu não lê bước trên con phố, miệng than thở.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Taehyung×you] Tiểu Tam
Fanfiction[Taehyung nhẹ nhàng cúi đầu xuống, nói như thổi vào vành tai cô. "Nếu em ngoan tôi sẽ thả em ra, còn nếu em làm loạn thì nụ hôn này tôi đành phải thưởng cho em rồi." Dứt lời, Taehyung lướt môi đến thật gần môi của Soojin khiến cô hoảng vô cùng, vội...