Soojin lửng thửng quay trở về bệnh viện trong sự khó hiểu của cả Jimin và Hoseok. Jimin gấp gáp dò hỏi cô bạn thân.
"Sao rồi Soojin? Ông Lee đồng ý giúp đỡ chứ? Sao trông cậu thất thần vậy?"
Jimin đỡ lấy Soojin ngồi xuống ghế, trong đầu tràn ngập vô vàn thắc mắc. Soojin thở dài thườn thượt, đáp lời Jimin.
"Ông Lee có muốn giúp cũng không được, ông ấy không có người. Tuy nhiên..."
"Tuy nhiên thế nào?"
Soojin ngập ngừng trong khi Jimin thì vô cùng sốt ruột. Cậu cảm giác Soojin sẽ mang đến một tin không được tốt lành cho lắm.
"Jimin, ông Lee bảo rằng Yoongi là người có cùng nhóm máu với Taehyung."
"Thật ư?"
Jimin tròn mắt nhìn Soojin, ngây ngô hỏi lại cô. Trong khi đó thì Soojin khẽ lắc đầu.
"Tớ không chắc nữa. Nhưng ông Lee không có lý do để nói dối. Chuyện trùng hợp này cũng thật là quá nực cười."
"Nhưng chẳng phải Yoongi rất để tâm đến cậu sao? Nếu chúng ta lên tiếng, không chừng anh ấy sẽ giúp đỡ. Tớ cảm nhận được anh ấy không xấu tính như em gái của mình."
Soojin nhắm hai mắt lại để xoa dịu hai mí mắt nặng trĩu, đầu tựa lên tường gạch sau lưng. Cô cất giọng đầy bất lực.
"Jimin, cậu nghĩ đơn giản quá rồi. Mối quan hệ giữa tớ, Taehyung, Yoongi và cả Yoonji thật sự quá phức tạp. Hơn nữa, cậu cũng biết là phía cảnh sát vừa báo cho chúng ta rằng Yoonji đã tử nạn trong lúc chạy trốn. Cậu nghĩ Yoongi sẽ đồng ý hiến máu cho kẻ gây ra cái chết đối với em mình hay sao?"
"Nhưng tất cả đều là do ả ta tự chuốc lấy mà, ả đã suýt giết chết cậu còn gì. Tớ không tin Yoongi là một người không hiểu lý lẽ đến thế đâu."
Jimin trợn mắt trong khi nói với Soojin, tông giọng có phần phẫn nộ. Hoseok thấy thế đành lên tiếng để làm xoa dịu tình hình.
"Được rồi, Jimin. Đừng lớn tiếng với Soojin như thế. Còn Soojin, anh nghĩ chúng ta không có lựa chọn nào khác nữa đâu. Yoongi là người duy nhất có thể cứu được Taehyung. Dù cho giữa hai người có nhiều ân oán đến mức nào, chúng ta vẫn rất cần Yoongi. Em hãy liên lạc thử với cậu ấy đi."
"Nhưng...em..."
"Taehyung chỉ còn 10 tiếng đồng hồ để sống."
Câu nói của Hoseok như một liều thuốc mạnh đối với đại não của Soojin. Thời gian của Taehyung không còn nhiều và đây cũng không phải là lúc mà cô nên phân vân thêm nữa. Gạt hết mọi âu lo sang một bên, Soojin hít một hơi sâu trong khi bấm máy gọi vào số của Yoongi. Lần đầu tiên cô gọi cho anh với một cảm giác hồi hợp như thế này. Tuy nhiên, trái với mong đợi, số máy của Yoongi lại trả lời là không thể liên lạc được. Niềm hi vọng trong Soojin tắt ngúm hoàn toàn. Cô lập tức nhờ Jimin và Hoseok chạy đi tìm Yoongi ở khắp mọi nơi, còn mình thì thấp thỏm không yên chờ đợi tin tức ở bệnh viện. Suốt hai mươi mấy năm sống trên đời, kể cả cái lần trải qua cơn thập tử nhất sinh, đây là lần đầu tiên Soojin mong muốn thời gian trôi qua chậm lại đến như vậy. Từng chiếc kim giờ nhích trên mặt đồng hồ như đâm vào tim cô từng nhát một. Bác sĩ lại đến thông báo với Soojin rằng Taehyung chỉ còn lại 3 giờ đồng hồ để sống. Nếu trong một giờ nữa vẫn không thể tìm được nguồn máu thì mạng sống của cậu sẽ không thể nào giữ được nữa. Bởi Taehyung cần phải làm một cuộc phẫu thuật lớn, nếu máu được cung cấp quá trễ thì khả năng cậu sẽ chết trên bàn mổ là rất cao. Soojin nhìn theo bóng dáng của vị bác sĩ kia rời đi mà cảm thấy trái tim như bể vụn. Giữa Soojin và Taehyung vẫn còn quá nhiều khúc mắc, chưa một lần được bày tỏ rõ ràng với nhau. Lời yêu lẫn lời xin lỗi cô cũng chưa kịp nói với Taehyung và cô dĩ nhiên không muốn phải mang nó xuống mồ một mình. Soojin vùi mặt vào tay mình, cơ thể mệt mỏi chịu đựng cơn run rẩy từ tận sâu trong xương tủy. Đột nhiên, một bàn tay ấm áp đặt nhẹ lên bờ vai gầy gò của cô khiến cho Soojin giật mình, liền ngước mặt lên nhìn chủ nhân của bàn tay nọ.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Taehyung×you] Tiểu Tam
Fanfic[Taehyung nhẹ nhàng cúi đầu xuống, nói như thổi vào vành tai cô. "Nếu em ngoan tôi sẽ thả em ra, còn nếu em làm loạn thì nụ hôn này tôi đành phải thưởng cho em rồi." Dứt lời, Taehyung lướt môi đến thật gần môi của Soojin khiến cô hoảng vô cùng, vội...