Soojin tròn mắt nhìn Taehyung, cô tỏ thái độ nghi ngờ.
"Anh vừa nói gì thế Taehyung? Ra ngoài sao?"
Taehyung không quá bất ngờ khi nhận được thái độ ngạc nhiên của Soojin. Thật ra bản thân cậu hiểu mình đã thay đổi nhiều như thế nào. Từng ngày một bên cạnh Soojin, nhận được sự yêu thương và chăm sóc của cô đã giúp cho cậu hồi phục nhanh chóng. Chỉ là cảm giác từ một người đàn ông khoẻ mạnh lại trở thành một kẻ yếu đuối, không có sức mạnh, phải nương nhờ vào một người phụ nữ khiến Taehyung cảm thấy mặc cảm và tự trách. Không phải cậu không muốn bế đứa con trai bé bổng của mình như bao người bố khác, chỉ là vì cậu không đủ dũng khí. Tương tự như vậy, sự e ngại trong lòng đã vô tình ngăn cản Taehyung trở thành người đàn ông của gia đình một cách đúng nghĩa. Sau thời gian dài đấu tranh, cuối cùng Taehyung cũng đã suy nghĩ thông suốt, quyết tâm trở thành chỗ dựa cho Soojin. Hôm nay chính tay cậu sẽ thực hiện điều đó. Soojin dù trong lòng rất bối rối nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Taehyung thì cô không muốn nghi ngờ thêm gì nữa. Cô lật đật chạy đi sửa soạn cho bản thân, không thắc mắc thêm một lời nào, bởi sự hoài nghi của cô dành cho Taehyung chắc chắn sẽ làm cho cậu tự ái. Dĩ nhiên, Soojin không đời nào muốn để cho người đàn ông mình yêu thương cảm thấy khó chịu được. Tắm rửa xong, cô xịt lên người một ít nước hoa sau khi đã trang điểm chút ít. Ngắm nhìn hình ảnh phản chiếu của bản thân mình trong gương, Soojin mới chợt nhận ra đã rất lâu rồi cô không sửa soạn để ra ngoài đi chơi hay đơn giản là hẹn hò với bạn bè của mình. Từ lúc Taehyung gặp nạn, Soojin quanh quẩn với nỗi đau và cái thai trong bụng. Đến khi cậu tỉnh lại, cô tiếp tục vùi đầu vào việc chăm sóc cho Taehyung và đứa con nhỏ, ngay khi đứa trẻ được 3 tháng tuổi, Soojin bắt đầu quay lại công việc ở S&J. Tài sản riêng của cô tuy ở mức khổng lồ nhưng việc phải chi trả cho viện phí của Taehyung, lo cho đứa trẻ và cả tương lai của 3 người thì dường như nó không thể đáp ứng đủ nữa, vậy nên Soojin không thể ở nhà thêm ngày nào. Cô mỉm cười ngắm nhìn mình trước gương, Soojin bây giờ đã thay đổi rất nhiều, không còn hình dáng của một cô sinh viên nhỏ nhắn nhiều năm về trước nữa. Bây giờ cô đã trưởng thành hơn, trở thành chỗ dựa cho một gia đình, nơi mà cô dành cả trái tim của mình ở đó. Dù vất vả, không có thời gian dành cho bản thân nhưng cô vẫn cảm thấy hạnh phúc vì điều đó.
Soojin choàng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ miên man, chợt nhớ ra Taehyung vẫn đang đợi mình nên liền vội vàng ra khỏi phòng. Thế nhưng căn nhà lại trống rỗng, không thấy bóng dáng của Taehyung và con trai đâu cả. Soojin nhíu mày, cảm giác bồn chồn chợt dâng lên trong dạ. Cô lập tức mò mẫm trong túi xách để tìm điện thoại rồi bấm gọi cho Taehyung với tâm trạng hoang mang tột cùng. Việc phải lắng nghe từng hồi chuông dài đổ vang như rút cạn hơi thở của cô. Soojin vừa chờ đợi Taehyung bắt máy, vừa nhanh chân đi vòng quanh căn nhà để tìm kiếm hai người quan trọng nhất của mình. Ngay khi vừa ra khỏi cửa, Soojin thở phào nhẹ nhõm khi thấy Taehyung đang đứng dựa lưng vào cửa xe. Cô lập tức chạy đến trước mặt cậu, giọng gấp gáp.
"Taehyung, sao anh lại ở đây? Con đâu rồi?"
"Con đang ở trong xe. Bình tĩnh nào em."
Taehyung nắm lấy tay Soojin, cố gắng xoa dịu nỗi bất an của cô. Dường như việc mất đi cậu và đứa con đã trở thành nỗi ám ảnh trong tâm trí của Soojin. Cô mím môi, bước tới ôm chầm lấy cậu như thể sợ rằng người đàn ông này sẽ tan biến thành hư không vậy. Soojin thút thít trong lòng Taehyung.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Taehyung×you] Tiểu Tam
Fanfic[Taehyung nhẹ nhàng cúi đầu xuống, nói như thổi vào vành tai cô. "Nếu em ngoan tôi sẽ thả em ra, còn nếu em làm loạn thì nụ hôn này tôi đành phải thưởng cho em rồi." Dứt lời, Taehyung lướt môi đến thật gần môi của Soojin khiến cô hoảng vô cùng, vội...