Đầu Denis lúc này như có ai lấy búa gõ vào, đau nhức không thôi. Cả người cũng ê ẩm không kém. Đôi mắt nặng nề muốn khép chặt lại nhưng vẫn cố gượng lại để nhìn thật rõ cảnh vật xung quanh.
Cậu đang ở trong một khu rừng, chắc là một khu rừng tre, bởi vì xung quanh đây mọc xan kẽ nhau rất nhiều luỹ tre, cây nào cây nấy đều cao lớn, so với tre mà cậu đã thấy, những cây tre này cao lớn hơn rất nhiều.
Cậu nhìn xuống hai bàn tay mình, một tay vẫn cần đèn pin, tay kia nắm chặt tấm hình của Trung Quân và cậu. Denis bất động nhìn mọi thứ diễn ra trước mắt mình, cái quái gì lại xảy ra vậy? Cậu lại rơi vào một không gian nào khác nữa sao?
Denis khẽ bật cười một cái, sao cậu cứ gặp mấy chuyện bất thường như vậy hoài vậy. Lại nhớ đến âm thanh của Trung Quân vang vọng bên tai lúc cậu đang ở trong bóng đêm tịch mịch. Chính anh đã chỉ cậu đi theo hướng này để về nhà mà, sao bây giờ lại thành ra xuất hiện ở đây. Hay đây là chủ đích của anh, dẫn cậu đến nơi này.
Càng nghĩ càng khó hiểu, cho dù là chủ đích của anh là gì thì cậu cũng không thể ở mãi ở nơi này được. Cậu phải đi tìm hiểu xem nơi này rốt cuộc là chỗ quái nào và làm sao để có thể về nhà.
Ngay lúc đó, cách chỗ cậu không xa, những tiếng bước chân vội vã, những âm thanh hỗn loạn của đám người nào đó vang lên. Denis vội vàng bật dậy, nét mừng rỡ hiện lên trên mặt, có người, thật sự có người, vậy là cậu đã có hy vọng thoát khỏi đây rồi.
Vội vàng cầm lấy đèn pin và tấm ảnh, cậu nhanh chóng đi men theo con đường rừng hướng về phía có những tốp âm thanh ấy phát ra, trong lòng nuôi hy vọng thật sự lần này cậu được giải thoát rồi.
Nhưng người tính không bằng trời tính, hy vọng trong cậu lần nữa bị dập tắt. Những người kia không phải là những người ở thế giới của cậu. Họ mặc trang phục rất kỳ lạ, nói chính xác là trang phục của những người đã sống cách đây cả mấy trăm năm. Thậm chí ngôn ngữ mà họ đang nói, cũng là loại ngôn ngữ mà cậu nghe chẳng hiểu gì cả.
Gặp quỷ thật rồi. Đây rốt cuộc là một đoàn phim nào đó đang diễn, và cậu đang ở phim trường của họ. Hay là, hay là cậu thật sự đã xuyên không. Trên đời còn có chuyện khó tin như vậy sao, vốn dĩ mấy cái chuyện xuyên không này chỉ có ở trong mấy truyện tiểu thuyết của giới trẻ. Không ngờ là...
Trong lúc Denis còn đang hoang mang, chìm đắm trong những suy nghĩ của mình thì ngạc nhiên nối tiếp ngạc nhiên. Cậu lại trông thấy người đàn ông với bộ y phục có vẻ sang trọng nhất đang quỳ trước một cỗ quan tài được chạm khắc rất tinh xảo. Mà điều khiến cậu khiếp sợ nhất chính là khuôn mặt của hắn ta, giống hệt với khuôn mặt của Trung Quân, người mà cậu đang rất mong mỏi gặp lại.
Như vẫn không tin vào mắt mình, Denis lại lần nữa nhìn vào tấm ảnh chụp anh và cậu. Cả người trong vô thức mà run lên, không sai vào đâu được. Đó rõ ràng là khuôn mặt của anh, là người thương của cậu thật mà.
Ngay khoảng khắc đó, đôi chân vốn dĩ đã mềm nhũn của cậu không biết lấy đâu ra sức mạnh mà lao ra chạy thẳng về phía người đàn ông đó. Cậu thấy hắn cũng nhìn cậu, cũng như cậu, hắn dùng ánh mắt sửng sốt để nhìn. Giây phút ấy, biết rõ là những người xung quanh hắn, nói đúng ra là binh lính đang đồng loạt chĩa hàng chục mũi kiếm vào cậu, nhưng cậu vẫn bất chấp mà ôm lấy người đàn ông này.
![](https://img.wattpad.com/cover/199029824-288-k843612.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
(Quân Den) NỢ TIỀN DUYÊN
FanfictionTrong bao la một kiếp sống của con người. Nếu ta có thể gặp lại ngươi một lần nữa, ta nguyện đem cả giang sơn này để đổi lấy một lần gặp gỡ, nguyện đem cả tính mạng của mình để níu giữ lấy ngươi. Chỉ cầu xin một cơ hội để ngươi có thể thấy được tấm...