Chương 25: Ôn nhu triền miên (16+)

310 29 3
                                    

Ngâm mình trong dòng nước ấm áp, Bạch Liên ngửa đầu ra phía sau tựa người vào thành hồ. Ngắm nhìn những hoa văn tinh xảo được thiết kế trên trần nhà, đã lâu rồi cậu mới có cảm giác thoải mái như vậy.

Từ lúc đến thế giới này, cậu đã gặp biết bao nhiêu chuyện. Mà những chuyện này trước đây cậu cứ nghĩ là chỉ có thể thấy qua phim cổ trang, không ngờ lại được tự mình trải nghiệm trong thực tế.

Thật sự có thể trở về và gặp gỡ Minh Quân là một bước ngoặc lớn trong cuộc đời của cậu. Cậu nhớ lại lần đầu gặp hắn ở hồ sen, nhớ ánh mắt dịu dàng của hắn mỗi khi nhìn cậu, hay nhớ cả vẻ cương quyết cùng lo sợ khi cướp lại cậu từ tay tử thần. Từng cái, từng cái nhỏ nhặt Bạch Liên gom góp tạo thành một kỷ niệm đẹp trong cuộc đời mà có lẽ mãi đến sau này cậu cũng sẽ không bao giờ quên. Cho dù là định mệnh hay số phận cậu cũng mặc kệ, bởi vì chỉ cần có hắn, nơi đó sẽ là nơi cậu thuộc về.

Rồi Bạch Liên lại nghĩ về hạnh phúc trong tương lai, khoé môi vô thức vẽ nên một nụ cười tuyệt đẹp. Cậu cứ mãi đắm chìm trong những suy nghĩ của mình mà không để ý rằng có một người đang tiến về phía cậu.

"Đang suy nghĩ gì mà vui vẻ thế?"

Những giọt nước văng lên do có người đi vào cộng thêm âm thanh phát ra đột ngột kéo Bạch Liên từ trong những mộng tưởng đẹp đẽ trở về thực tại. Cậu giật mình, đôi chân bất giác lùi về sau vài bước.

Bạch Liên không trả lời câu hỏi. Đôi mắt chăm chăm hướng về thân hình của người trước mắt. Lúc này trên người hắn không còn bất kì y phục nào che chắn cả nên cậu có thể nhìn thấy rất rõ, tuy rằng cơ thể hắn không rắn chắc như cậu nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác rất vững chãi, một cái gì đó cậu không diễn tả được nhưng lại muốn dựa dẫm vào.

Nhưng mà trên người hắn có rất nhiều sẹo. Có những vết có lẽ đã có từ lâu, cũng có những vết chỉ vừa mới xuất hiện trong một thời gian ngắn. Đáy mắt Bạch Liên hiện lên một chút đau lòng. Cậu không biết nguyên nhân cũng không biết tại sao hắn lại trở thành như vậy, nhưng có một điều cậu rất chắc chắn đó là trước đây hắn đã rất khổ sở.

Như hiểu được ánh mắt của Bạch Liên, hắn nhìn xuống người mình rồi lại ngước lên nhìn vào khuôn mặt cậu, đôi chân rẽ nước từ từ đi đến ngồi xuống bên cạnh Bạch Liên.

"Có phải đáng sợ lắm đúng không?"

"Tại sao lại có những vết sẹo này?" Cậu đau lòng nhìn hắn, bàn tay đưa lên vuốt ve vết sẹo ngay ngực.

"Là do những vết thương từ các lần tham chiến để lại." Hắn trả lời. Từ nhỏ phụ vương đã định sẵn hắn sẽ là người kế thừa ngôi vị nên không lúc nào là hắn không phải cố gắng. Lúc còn bé thì ở trong cung học quy củ, văn chương, binh pháp. Khi lớn rồi thì trực tiếp đến những chiến trường để tham gia chiến đấu. Mục tiêu lớn nhất cả đời của hắn đã sớm được định đoạt sẵn, hắn không có quyền cũng không cách nào thay đổi.

"Ta xin lỗi." Bạch Liên bỗng nhiên lên tiếng. Cũng không biết vì sao mình lại thốt ra câu nói này, nhưng đó thật sự là điều duy nhất cậu đang nghĩ.

(Quân Den) NỢ TIỀN DUYÊNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ