Chương 45: Ảo ảnh hư vô

174 25 6
                                    

Giữa đại dương mênh mông rộng lớn, cơ thể của Bạch Liên nhanh chóng chìm sâu xuống nước. Càng xuống sâu, ánh sáng càng mờ dần đi khiến Minh Quân phải mở căng mắt cố tìm bóng dáng gầy gò quen thuộc.

Chưa bao giờ trong cuộc đời, hắn lại cảm thấy hối hận như bây giờ. Hối hận tại sao lại lại đẩy cậu vào hoàn cảnh như thế này. Hối hận chỉ vì chút ích kỷ của bản thân lại đi lừa gạt cậu. Hối hận vì đã nghĩ làm như thế là cách duy nhất để bảo vệ cậu, hắn đã quá tự tin vào bản thân mình. Và sự thật, những điều hắn làm chỉ toàn đẩy cậu vào nguy hiểm, chưa bao giờ, chưa bao giờ khiến cậu có được cảm giác an toàn.

Sự đen tối của đại dương lạnh lẽo cũng giống như trái tim hắn bây giờ. Cái gì mà nhìn xa trông rộng, cái gì mà tính toán mưu lược, tất cả đều chẳng có nghĩa lý gì khi ngay cả người mình yêu cũng chẳng bảo vệ được, đến cuối cùng hắn cũng chỉ là một thằng ngốc mà thôi.

Khoảng cách từ mặt biển đến vị trí của Minh Quân bây giờ ngày càng sâu hơn, sức lực của hắn cũng dần trở nên cạn kiệt vậy mà cũng chẳng thấy Bạch Liên ở đâu. Trong khoảng khắc hắn đã cảm thấy gần như hoàn toàn bất lực thì bỗng nhiên ở phía xa xa, bóng dáng của người thân thương mơ hồ hiện ra.

Minh Quân lập tức mừng rỡ, cố dùng hết sức mà bơi đến chỗ Bạch Liên. Lúc này cậu vì đuối nước mà đã hoàn toàn ngất đi, cũng may làm sao vạt áo của cậu bị vướng vào một tảng đá nhọn thế nên cơ thể mới được giữ lại mà không chìm sâu xuống nữa.

Hắn đỡ lấy thân thể cậu, dịu dàng ôm vào lòng. Bàn tay đỡ lấy khuôn mặt của Bạch Liên, cố gắng lây cậu tỉnh dậy. Thế nhưng Bạch Liên vẫn cứ vô lực nằm gọn trong vòng tay của hắn. Không còn cách nào khác, hắn chỉ đành cúi đầu đặt môi mình lên môi cậu, cố truyền chút hô hấp còn sót lại để giúp cậu có thể gắng gượng được trước khi lên bờ.

Bạch Liên, cố lên. Ta sẽ đưa em lên thuyền ngay, cố thêm một chút nữa thôi. Minh Quân ghì chặt lấy cơ thể mong manh của cậu mà không khỏi đau lòng, rõ ràng trước đây cơ thể này rất cân đối lại càng không thể dùng từ mong manh để diễn tả, thế nhưng chỉ mới xa nhau một khoảng thời gian ngắn, lần đầu được ôm cậu trong tay cậu lại thành ra thế này.

Hắn nhẹ mím môi, không chút chần chừ mà bơi ngược lại lên trên. Bởi vì ở dưới nước quá lâu nên hô hấp của hắn đã dần cạn kiệt, nay lại ôm thêm một người nên việc bơi lên lại có chút khó khăn.

Khẽ nhìn qua khuôn mặt nhợt nhạt của Bạch Liên, cậu đã sắp không chịu nổi nữa rồi. Không được, em không thể bỏ cuộc ở đây được Bạch Liên. Mạng sống của hắn như thế nào hắn mặc kệ nhưng nhất định hắn phải đưa cậu lên trên.
Nghĩ như thế, Minh Quân càng cố bơi nhanh thêm chút nữa.

Chẳng bao lâu sau, mặt biển đã ở sát trước mặt, ánh sáng mặt trời rực rỡ xuyên qua dòng nước đã chạm đến ánh mắt hắn.

"Người đâu, thả dây xuống cho ta."

Minh Quân ôm theo Bạch Liên mà trồi lên khỏi mặt nước. Lúc bấy giờ ở trên các chiến thuyền, các tướng sĩ lẫn binh lính đều hồi hộp cùng hướng ánh mắt xuống mặt biển, trong lòng ôm theo hy vọng cả hai đều bình an vô sự.

(Quân Den) NỢ TIỀN DUYÊNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ