Chương 46: Bầu trời chia đôi ở một thế giới

194 24 4
                                    

Bạch Liên lúc này chỉ là một linh hồn, mà cơ thể của cậu mới thật sự đang nằm trên giường đây.

Cậu không hiểu, càng không thể tưởng tượng được có một ngày bản thân tự nhìn chính mình đang chìm sâu vào hôn mê mà không cách nào quay trở lại được. Giờ thì Bạch Liên mới hiểu tại sao tất cả mọi người khi nãy đều không trông thấy cậu, thì ra cậu đã sớm không còn ở đó nữa thì làm sao có thể thấy được cơ chứ.

Bạch Liên lặng người, thất thần đứng một bên quan sát tất cả những gì đang diễn ra trước mắt.

Minh Quân đang ngồi bên giường, bàn tay nắm chặt lấy bàn tay gầy gò của cậu. Cả người hắn một thân đều ẩm ướt bởi vì khi nãy sau khi từ dưới biển lên, giải quyết sự tình xong xuôi hắn chưa kịp thay y phục đã vội vàng chạy đến đây.

Cầm lấy bàn tay của người kia áp vào má mình, cái ấm áp từ lòng bàn tay của cậu mọi khi giờ phút này đây lại trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ. Hắn đau lòng nhìn người mình thương, một cách bất lực không thể làm gì, nỗi đau đớn đã sớm được bộc lộ trên cả khuôn mặt của hắn.

Các quan ngự y đứng xung quanh ái ngại nhìn vị hoàng thượng chỉ vừa khi nãy vẫn còn oai phong lẫm liệt mà điều khiển trận đấu lại trở nên yếu đuối và đau thương trước một người như thế này.

Bạch Liên thấy hắn đau lòng, trái tim cậu cũng vì thế mà không nhịn được quặn thắt. Cậu thật sự muốn hét lên thật to, nói với hắn rằng cậu đang ở đây, ở ngay bên cạnh hắn, cậu muốn chạy đến ôm lấy hắn vào lòng, xoa dịu đi thương tổn mà hắn đang gánh chịu. Nhưng... Bạch Liên giờ đây chỉ là một linh hồn không ai nhìn thấy. Cho dù cậu có hét khan cả cổ, có cố gắng hết sức với tay chạm vào thân thể của hắn đi chăng nữa thì hắn cũng mãi mãi chẳng thể nào cảm nhận được.

Bất chợt cơ thể của Bạch Liên đang nằm trên giường trở nên run rẩy, hơi thở dần dần yếu ớt đi, vết thương bị con dao của Sơn Lâm cắm vào ở vai dù đã được băng bó bỗng nhiên tuôn máu ào ạt.

Các quan ngự y đứng xung quanh trở nên hốt hoảng, Minh Quân đứng bật người dậy, bàn tay nắm lấy tay cậu càng trở nên siết chặt, hắn tức giận chỉ vào những người bên cạnh quát ầm lên "Các ngươi đứng đừ ra đó làm gì, còn không mau mà chữa đi."

Mọi người ai nấy đều sợ hãi mà nhìn nhau, tay chân cũng run lên bần bật vì cơn thịnh nộ của Minh Quân. Một quan ngự y đứng gần bên hắn dùng hết gan dạ mà lên tiếng

"Hoàng... hoàng thượng, trên thuyền không đủ vật liệu để cứu chữa, công tử bây giờ mất máu quá nhiều, cần phải truyền máu ngay lập tức..."

"Lũ vô dụng các ngươi..."

Vị ngự y đó còn chưa dứt câu, Minh Quân đã nổi điên mà đạp đổ cái ghế đang đặt gần đó. Mọi người liền lập tức mà sợ hãi quỳ xuống, không ai dám nói một lời nào để khiến hắn tức giận hơn.

Bạch Liên cũng có chút giật mình kinh ngạc, cậu không nghĩ hắn lại có thể giận dữ đến vậy. Cậu khẽ đưa bàn tay hướng về phía hắn, ngay lập tức sắc mặt của cậu liền trở nên tái mét.

Cái... cái gì thế này? Tại sao tay của cậu lại mờ dần đi? Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra. Bạch Liên ngỡ ngàng nhìn đôi tay đang dần mờ ảo của mình rồi lại nhìn hơi thở yếu ớt của cơ thể đang nằm trên giường. Lẽ nào sinh mạng của cậu đã đến lúc cạn kiệt...

(Quân Den) NỢ TIỀN DUYÊNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ