Trời bắt đầu trở lạnh, thời tiết giá buốt như đao kiếm cắt vào da thịt. Lúc này, màn đêm đã dần buông xuống vậy mà ở chính cung, đuốc vẫn được đốt sáng cả một góc trời.
Minh Quân ngồi trên cao, ánh mắt đăm chiêu có chút đau lòng nhìn những người đang quỳ bên dưới. Hắn hơi cúi người, tì khuỷu tay lên án kỷ trước mặt, bàn tay nắm mở động đậy liên hồi như đang bối rối.
Phía bên dưới ngoài nam nhân với mái tóc bạch kim nổi bật ra còn có một người đàn ông khoảng độ ba mươi tuổi, mặc một bộ triều phục trang trọng nhìn qua hoa văn thì không phải là người của Chu Nam Quốc nhìn rất phong lưu, phóng khoáng. Người đó không ai khác chính là sứ giả của Bắc Kiến cũng là vị đại tướng thân cận của hoàng đế, chịu trách nhiệm cho lần đi Chu Nam chúc mừng sự liên minh của hai nước, Nghiêm Minh.
Y quỳ dưới sàn, ánh mắt hướng về phía Minh Quân, vẻ mặt thể hiện sự đau lòng.
"Hoàng thượng, hai năm trước đất nước chúng ta đã gửi lục công chúa sang đây để cầu thân. Cho dù là xảy ra chuyện gì, nếu người không làm rõ mọi chuyện thì cái chết này chính là một sự khiêu khích rất lớn đối với Bắc Kiến chúng ta.."
Nói rồi ông ta lại quay sang Bạch Liên. "Ta thật không ngờ, vương hậu tương lai của Chu Nam Quốc lại nhẫn tâm độc ác như vậy. Nếu không phải người cung nữ đó là lục công chúa của chúng ta thì những người khác chắc chắn là chết thật oan ức rồi.
Chỉ là không may cho ngươi, người ngươi đụng phải lại là công chúa của chúng ta, ta nhất định bằng mọi giá sẽ bắt ngươi đền mạng."
"Ta không có giết người." Bạch Liên tức giận nhìn Nghiêm Minh, lại không thể làm gì được ông ta nên chỉ đành bất lực.
Minh Quân hết nhìn Nghiêm Minh rồi lại nhìn Bạch Liên, không hiểu tại sao lại xảy ra cớ sự này. Hoàn cảnh thật biết trêu đùa người khác, lại dồn hắn vào thế khó xử như bây giờ.
"Các ngươi im lặng. Trước mặt hoàng thượng mà dám ồn ào như vậy sao." Quan công công thân cận của Minh Quân nhìn sự tình rối ren trước mắt thì quát lên một cái, sau đó cả hai đều im lặng.
"Được rồi, Bạch Liên. Ngươi hãy nói cho trẫm biết chuyện gì đã xảy ra." Minh Quân hướng ánh mắt về phía Bạch Liên, hy vọng cậu sẽ nói ra sự thật, lòng cũng thầm cầu mong cậu không liên quan gì đến chuyện này.
Mà Bạch Liên như cũng hiểu được ánh mắt đó, cậu cúi đầu, bắt đầu ghép lại từng đoạn ký ức về sự việc vừa xảy ra.
"Lúc đó... lúc đó ta đang đọc sách trong phòng ngủ, vì ngồi lâu có chút hoa mắt nên ta đã ra ngoài để đầu óc thanh tỉnh một tí. Đúng lúc đó ta phát hiện có một bóng đen lướt qua rất nhanh hướng về phía thư phòng của hoàng thượng nên ta đã lập tức bám theo. Lúc đến nơi thì ta thấy Tiểu Thy ở đó, có lẽ là đang tìm cách để vào được bên trong nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị ta phát hiện."
"Nếu như vậy tại sao ngươi không gọi thị vệ mà một mình bám theo. Hơn nữa, theo lời ngươi nói vậy là chỉ có hai người ở đó, không có bằng chứng vậy làm sao biết ngươi là gián điệp hay công chúa của ta mới là gián điệp." Nghiêm Minh ngắt lời của Bạch Liên, hắn ta tức giận ném ánh mắt thù hận về phía cậu.
BẠN ĐANG ĐỌC
(Quân Den) NỢ TIỀN DUYÊN
FanficTrong bao la một kiếp sống của con người. Nếu ta có thể gặp lại ngươi một lần nữa, ta nguyện đem cả giang sơn này để đổi lấy một lần gặp gỡ, nguyện đem cả tính mạng của mình để níu giữ lấy ngươi. Chỉ cầu xin một cơ hội để ngươi có thể thấy được tấm...